Ánh mắt Lý Nham sáng quắc, lớn tiếng chất vấn.
Mọi tội lỗi hôm qua đều đẩy cho Sở Bắc.
“Nhà họ La?
Sở Bắc cười nhẹ, khẽ gật đầu.
Nếu không phải anh nhân từ thì nhà họ La đã bị tiêu diệt rồi.
Thế mà còn có gan đến gây chuyện sao?
“Mày cười cái gì?”
Vẻ mặt Lý Nham u ám, Sở Bắc hành động như vậy, chắc chắn là đang khiêu khích hắn ta!
“Chuyện này, không liên quan đến anh, cút!”
Vẻ mặt Sở Bắc vô cảm, lập tức ra lệnh đuổi khách.
“Sở Bắc, mày phát điên gì vậy, cậu Lý là bạn trai của Tiểu Mai, đương nhiên cũng xem như là một nửa người nhà họ Lạc rồi!”
Lạc Viễn Hà bĩu môi, không vui nói.
“Không sai!”.
Lúc này, Lạc Mai rốt cuộc cũng tỉnh táo lại.
“Người nên cút đi là mày, tao cũng không muốn nhìn thấy mày nữa! Mau cút khỏi nhà tao!”
Thoáng chốc, Sở Bắc lại trở thành mục tiêu công kích của mọi người.
Lạc Vinh Quang tiến lên một bước, vung tay phải, lúc này trong đại đường mới yên tĩnh.
“Sở Bắc, đừng nói tao không cho mày cơ hội, đúng như cậu Lý nói, tai họa do mày tự gây ra thì tự giải quyết đi!”
Lạc Vinh Quang nhìn Sở Bắc, không nghe ra được vui buồn trong giọng nói của anh.
“Tao cho mày thời gian hai ngày, chỉ cần mày có thể khiến nhà họ La nguôi giận, chuyện này sẽ không được nhắc lại nữa”.
Chuyện này…
Lạc Tuyết kinh ngạc, vẻ mặt lại khá lo lắng.
Hôm qua, nhà họ La bị cướp dâu ngay hiện trường, cậu chủ nhà họ La bị phế.
Thù lớn như vậy thật sự có thể dễ dàng nguôi ngoai sao?
Ông nội đây là đang muốn khiến Sở Bắc đi chết mà!
Mà mấy người Lạc Mai và Lạc Viễn Hà đều cười lạnh.
Ông nội làm vậy đúng là cao tay!
Không chỉ đẩy trách nhiệm hết cho Sở Bắc, mà còn có thể mượn tay nhà họ La loại bỏ Sở bắc.
Đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn!
“Đồ phế vật, đừng nói là mày không dám nhé?”
Lý Nham cười lạnh một tiếng: “Nếu mày sợ thì tao có thể giúp mày xử lý! Còn về điều kiện… cũng rất đơn giản!”
Lý Nham cười cợt, đột nhiên tiến lên một bước, dang rộng hai chân.
“Quỳ xuống, bò qua dưới này là được!”
Ha ha ha…
Lạc Mai lập tức bật cười, đắc ý nhìn Sở Bắc.
Còn Lạc Vinh Quang và Lạc Viễn Hà chỉ yên lặng nhìn, không có ý ngăn lại.
Chỉ Lạc Tuyết là bất đắc dĩ lắc đầu, mắt nhắm chặt lại.
Cho dù Sở Bắc có làm thế nào thì đó đều không phải là kết quả mà cô mong muốn.
Không chừng mọi chuyện hôm qua chỉ là hồi quang phản chiếu vào thời khắc cuối cùng của vận mệnh mà thôi.
“Mày rất thích bắt người khác quỳ sao?”
Sở Bắc ngẩng đầu, vẻ mặt vẫn vô cảm như cũ, có điều giọng điệu đã lạnh lùng hơn chút.
Nói xong thì anh cất bước, tới gần Lý Nham.
“Cộc cộc cộc!”
Tiếng gậy trúc gõ xuống đất vang lên rất chói tai trong đại sảnh tĩnh lặng.
Thấy cảnh này, người nhà họ Lạc đều cười nhạo khinh thường.
Phế vật đúng là phế vật, có thể giữ được mạng đã là ban ơn cho rồi.
Lý Nham và Lạc Mai càng thêm đắc ý, nhất là Lạc Mai, hôm nay, chỉ cần Sở Bắc chui qua chân Lý Nham thì ả ta có thể rửa sạch tủi nhục.
“Nếu đã vậy thì tao sẽ thành toàn cho mày!”
Sở Bắc đứng lại, giọng điệu nói chuyện vẫn bình tĩnh như cũ.
Phù phù!
Tiếng đầu gối chạm đất kèm theo tiếng kêu rên đau đớn….
Nhưng người quỳ xuống không phải Sở Bắc, mà là Lý Nham.
Tất cả mọi người đều ngây người, ngơ ngác nhìn nhau.
Ngay cả Lạc Mai cũng há hốc mồm.
Bởi vì, ngay cả ả ta cũng không nhìn rõ, Lý Nham quỳ xuống thế nào.
“Thích quỳ như vậy thì mày quỳ đi!”
Giọng điệu Sở Bắc lạnh nhạt, hoàn toàn không nghe ra được cảm xúc bên trong.
“Mày mày, đáng chết, mày làm gì với tao rồi?”
Lý Nham trợn tròn mắt, trong lòng vừa tức giận vừa kinh ngạc.
Vừa nãy, hắn ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, đợi khi phản ứng lại thì đã quỳ dưới đất rồi, mà chuyện quan trọng hơn là hắn ta lại không thể đứng dậy được nữa.
Trên vai tựa như bị núi đè vậy!
Không lâu sau, hai đầu gối đã đỏ ửng giống như cắm rễ dưới đất, không thể động đậy được.
“Mày mày mày, Sở Bắc, rốt cuộc mày đã làm gì?”
Lạc Mai sợ hãi trừng lớn đôi mắt, chân bước lùi về sau.
Ánh mắt ả ta nhìn Sở Bắc như nhìn quái vật vậy.
Những người nhà họ Lạc khác cũng há hốc mồm, vẻ mặt không tin nối.
Lạc Tuyết nghe thấy tiếng động còn tưởng rằng Sở Bắc đã quỳ xuống, trong lòng thoáng chốc vô cùng tuyệt vọng.
Mãi đến lúc này, cô mới phát hiện có chuyện không đúng.
Khi mở mắt ra lại nhìn thấy cảnh này toàn thân chấn động.
“Đây, chỉ là trừng phạt!”
Vẻ mặt Sở Bắc vô cảm: “Còn có lần sau nữa thì nhà họ Lý sẽ bị diệt cả tộc!”
Nói xong, anh đột nhiên quay người đi, “nhìn” Lạc Mai.
“Còn cô, suốt năm năm nay, tôi đã tận tình tận nghĩa rồi! Mắt của tôi, tạm thời cứ gửi lại chỗ cô!”
Giọng điệu anh bình tĩnh, tựa như đang nói một chuyện hết sức bình thường.
Nhưng Lạc Mai nghe thấy mà nổi cả gai óc.
Chẳng lẽ, Sở Bắc còn muốn đòi lại mắt hay sao?
Nói xong, anh lại quay đầu.
Đôi mắt trống rỗng “chăm chú” vào Lạc Vinh Quang.
“Trong vòng hai ngày, nhà họ La sẽ bị tiêu diệt”.
“Ta hy vọng, ông nói được làm được!”
Ầm!
Chỉ hai câu ngắn gọn này là mãi vang vọng trong đầu Lạc Vinh Quang.
Nghe thấy giọng điệu kiên quyết của anh, Lạc Vinh Quang lập tức ngây ngốc.
Trong lòng ông ta có chút khó hiểu.
“Sở Bắc, đây là chính mày nói đó!”
Lạc Vinh Quang hừ lạnh, sau đó nhìn Lạc Tuyết:
“Lạc Tuyết, trong vòng hai ngày, tôi sẽ tha cho cô trước, cô tự giải quyết cho tốt!”
Lạc Tuyết cúi thấp đầu, không nói gì.
Sở Bắc tiến lên, kéo tay cô.
“Đi thôi, Tâm Nhi sắp tỉnh rồi!”
Lạc Tuyết vẫn không nói lời nào, cũng không từ chối, cô đi theo Sở Bắc, từng bước ra khỏi nhà cũ.
Sắc mặt Chu Cầm trở nên khó coi, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng bà ta cũng không nói gì.
Cộc cộc cộc!
Tiếng gậy trúc lại vang lên, âm thanh càng lúc càng xa.
Trong đại sảnh, không khí lại rất kỳ lạ.
Lý Nham quỳ dưới đất, vẻ mặt nhăn nhó.
Đây chắc chắn là chuyện sỉ nhục nhất của hắn ta hơn hai mươi năm nay.
“Sở Bắc, tao nhất định sẽ băm thây mày, nghiền xương thành tro!”
…
“Cậu Dương, người cậu muốn tìm đã tra được rồi!”
Tại nhà họ La, La Vạn Sơn khẽ khom người, người này vung kính nhìn Dương Xuyên uể oải ngồi dựa trên ghế sô pha.
“Ồ? Ông nói thử xem!”
Dương Xuyên có vẻ khá bất ngờ, trên nét mắt lại không nhìn ra được vui hay giận.
La Vạn Sơn đáp ứng một tiếng, bắt đầu báo cáo
“Cậu Dương, người cậu muốn tìm tên Sở Bắc, vốn là con rể mù của nhà họ Lạc, năm năm trước lại từng có một đêm mặn nồng với em vợ, có một đứa con gái riêng!”
“Cũng chính cậu ta là người hôm qua đã làm con tôi bị thương, khiến mặt mũi nhà họ La tôi mất sạch”.
Nghĩ đến chuyện hôm qua, La Vạn Sơn lại cắn răng nghiến lợi.
“Ồ?”
Dương Xuyên ngồi thẳng người, khẽ nheo mắt đánh giá La Vạn Sơn.
“Ông sẽ không vì báo thù mà cố ý tìm đại một người ra để lừa tôi chứ?”
“Cậu Dương tuyệt đối đừng hiểu lầm, có cho tôi một trăm cái gan cũng không dám lừa cậu!”
La Vạn Sơn vội huơ tay, trong ánh mắt hoảng hốt chợt lóe lên tia sáng.
“Nghe nói, hôm qua con gái của Sở Bắc bỗng dưng phát bệnh nên cậu ta mới vội vàng chạy đến bệnh viện! Đường xá Tân Hải bị cưỡng chế ưu tiên là vì cậu ta phải đi qua!”
La Vạn Sơn vội giải thích nhưng từ đầu tới cuối đều cúi đầu không dám nhìn thẳng Dương Xuyên.
“Ồ? Chuyện này cũng khá thú vị!”
Dương Xuyên lạnh nhạt cười, chỉ là vẻ mặt tươi cười lại ẩn hiện sự cay nghiệt.
Thấy hắn ta không còn do dự nữa, La Vạn Sơn mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đương nhiên ông ta không điều tra cụ thể.
Mấy lí do thoái thác này đã được chuẩn bị trước, chắc chắn sẽ không có sơ hở.
.