“Cậu chủ Dương, chỉ cần cậu hạ lệnh một tiếng, tôi liền sẽ đi tóm cái tên Sở Bắc kia tới đây để tùy cậu xử lý!”
Giọng điệu La Vạn Sơn cung kính, ngay lập tức biểu thị lòng trung thành của mình.
Dương Xuyên híp mắt, không trả lời.
Một hồi lâu sau hắn ta mới đứng dây.
“Nhà họ Lạc? Nếu tôi nhớ không lầm thì chỉ là một gia tộc hạng ba ở Tân Hải nhỉ?”
“Đúng vậy!”
Mặc dù không biết tại sao Dương Xuyên lại hỏi như vậy, nhưng La Vạn Sơn vẫn đáp từng câu một.
“Năm năm trước, nhà họ Lạc cũng không biết từ đâu lại nhặt về được một đứa con rể phế vật, đính hôn với cô cả của nhà họ Lạc!”
“Nhưng đến hôm qua tôi mới biết, đứa con rể phế vật này chính là người đàn ông có quan hệ với cô hai của nhà họ Lạc năm năm trước”.
“Chuyện này thật thú vị!”
Dương Xuyên mỉm cười: “Con gái hắn ta hiện giờ đang ở đâu?”
La Vạn Sơn sửng sốt: “Vẫn đang ở bệnh viện thành phố!”
“Rất tốt!”
Nụ cười nơi khóe miệng Dương Xuyên trong chớp mắt trở nên rõ nét hơn.
“Ngày mai, đi mời con gái của hắn ta tới đây, còn về phần cái tên Sở Bắc gì đó, cậu đây có thể từ từ chơi với hắn ta!”
Hả?
La Vạn Sơn ngây người.
Ông ta thực sự không thể hiểu được rốt cuộc Dương Xuyên đang có ý đồ gì.
“Sao thế? Có vấn đề gì sao?”
“Không, không…”
Đầu La Vạn Sơn lắc như đánh trống lắc.
“Bệnh viện thành phố có nội ứng của nhà họ La, cậu chủ Dương yên tâm, tuyệt đối không có sai sót”.
“Rất tốt! Nhớ kĩ, lịch sự một chút!”
Dương Xuyên vừa nói vừa đứng dậy, ung dung bước ra ngoài.
La Vạn Sơn đi theo phía sau, kính cẩn đưa tiễn.
Đích thân tiễn Dương Xuyên lên chiếc Maybach, ánh mắt La Vạn Sơn u ám, nhanh chóng rút điện thoại ra bấm một dãy số.
“Vương Hổ, liên hệ với Trương Khải, trong vòng ngày mai, nhất định phải đưa con gái của Lạc Tuyết đến cho tôi!”
“Không sai, chính là cái con gái ngoài giá thú của con điếm nhỏ kia! Chân tay nhanh nhẹn chút, nếu làm ổn thỏa, không thiếu phần của cậu đâu!”
Sau khi cúp điện thoại, nụ cười nơi khóe môi La Vạn Sơn càng trở nên nham hiểm tàn ác.
“Sở Bắc, mày phế con trai của tao, tao cũng sẽ cho mày nếm thử mùi vị này!”
Mà ở đầu phía bên này, Dương Xuyên đang ngồi trong xe ô tô, mặt không cảm xúc, tay cũng đang bấm gọi điện thoại.
“Trong một tiếng, điều tra về một người tên là Sở Bắc, tôi muốn có tất cả các thông tin liên quan đến hắn ta!”
“Còn nữa, tạo cho tập đoàn của nhà họ Lạc ở Tân Hải một chút rắc rối!”
“Không cần huy động nhân lực, thăm dò thử là được!”
“Vâng, cậu chủ!”
Nhận được tiếng đáp từ đầu dây bên kia, Dương Xuyên lập tức cúp máy.
Hắn ta ngồi tựa lưng vào ghế, vẻ mặt trầm ngâm.
Từ trước đến giờ, hắn ta làm việc gì cũng luôn lên kế hoạch trước rồi mới hành động.
Xét cho cùng, hành động của Chu Minh Hạo ngày hôm qua quả thực có chút kỳ lạ.
Nếu Sở Bắc kia thực sự chỉ là một tên phế vật, Chu Minh Hạo làm sao có thể vì cái tên đó mà không cho hắn ta chút mặt mũi nào chứ?
Vậy nên, để cho nhà họ La thăm dò trước.
Nếu Sở Bắc thực sự chỉ là một tên mù bình thường, một kẻ trước giờ tính toán chi li như hắn ta cũng sẽ không thủ hạ lưu tình!
…
“Bố, mẹ, hai người cuối cùng cũng tới rồi! Tâm Nhi vẫn luôn rất ngoan ngoãn nha, không có khóc nhè nè!”
Sở Bắc và Lạc Tuyết vừa bước vào phòng bệnh, Lạc Vũ Tâm liền chạy tới lao vào trong vòng tay của Sở Bắc.
Cánh tay của Sở Bắc ôm chặt lấy cô bé, anh không nỡ buông ra.
Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, tinh thần và thần sắc của Lạc Vũ Tâm đều chuyển biến tốt hơn.
Ít nhất, nhìn bên ngoài không thấy giống như đang bị bệnh.
“Tâm Nhi giỏi quá, bố có quà tặng con nè!”
Ôm con gái trong vòng tay, Sở Bắc mỉm cười dịu dàng, nói với vẻ thần bí.
“Thật không ạ? Tâm Nhi vẫn chưa từng nhận được món quà nào của bố đó!”
Cô bé Vũ Tâm mở đôi mắt to tròn ngấn nước, chớp chớp mắt nhìn Sở Bắc.
Dáng vẻ mũm mĩm hồng hào của con bé khiến người ta không nhịn được chỉ muốn véo một cái.
“Đương nhiên là thật rồi!”
Sở Bắc mỉm cười, vuốt cái mũi nhỏ của cô bé.
Tay phải anh lấy từ túi áo ngực ra một món đồ nhỏ, đó là một mặt dây chuyền.
Mặt dây chuyền rất tinh xảo, có kích thước bằng hạt óc chó.
Tông màu hơi tối, cả mặt lẫn dây đều rất tối chìm.
Tựa như đồng thau chôn sâu trong lòng đất đã hàng vạn năm vậy.
Bình thường, mộc mạc lại thâm trầm, vừa dày vừa nặng!
Trên mặt dây chuyền nhỏ có chạm khắc một con rồng màu xanh trong tư thế đang chuẩn bị bay vút lên vạn dặm.
“Oa, dễ thương quá! Bố ơi, đây là cái gì vậy ạ?”
Cô bé nhìn Sở Bắc, hai mắt sáng lên.
Đây là món quà đầu tiên mà bố tặng cho cô bé.
Cô bé nhìn món đồ xinh đến mức không biết gọi là gì.
“Đây là rồng - Thiên Long!”
Sở Bắc khẽ mỉm cười, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve mặt dây chuyền nhỏ hình rồng tinh xảo.
Giọng điệu kia tưởng chừng luôn trấn tĩnh, cuối cùng lại dao động.
Có hồi ức, có nhiệt huyết và cũng có cả tiếc nuối!
Một mặt dây chuyền nhỏ dường như chứa đựng tất cả quá khứ hơn 20 năm của anh.
“Đây cũng là tất cả của bố.
Nó sẽ bảo vệ Tâm Nhi, không xa không rời”.
Giọng Sở Bắc ôn hòa, cẩn thận từng li từng tí đeo dây chuyền lên cổ con gái.
Mà lời nói của anh, cô bé Vũ Tâm lúc này hiển nhiên không thể hiểu hết được.
Nhưng một ngày nào đó, cô bé sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của Sở Bắc.
“Cảm ơn bố, bố là người bố tốt nhất trên đời này, Tâm Nhi là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời này!”
Cô bé vô cùng đắc chí, bặm môi thơm lên má Sở Bắc một cái.
Sở Bắc mỉm cười, ôm chặt cô con gái vào trong lòng.
Tâm Nhi, bố sẽ bảo vệ con cả đời!
Nhìn cảnh tượng ấm áp, sống mũi Lạc Tuyết cay cay, cô quay đầu đi.
Về món quà của Sở Bắc, cô lại chẳng không quan tâm.
Nghĩ lại thì trông nó chỉ là một món đồ trang sức bình thường đến mức không thể bình thường hơn mà thôi.
Tất nhiên, trong tương lai không xa, cô sẽ ý thức được ý nghĩ này mới thật ngu ngốc và hoàn toàn sai lầm làm sao!
Hai bố con chơi được một lúc thì cô bé Vũ Tâm cảm thấy mệt rồi ngủ thiếp đi.
Lạc Tuyết lúc này mới bước về phía trước, nhìn Sở Bắc.
“Sở Bắc, chuyện của nhà họ La…”
Đây là tâm bệnh của cô!
Ngày nào không được giải quyết thì ngày đó cô ăn không ngon ngủ không yên.
Sở Bắc biết nỗi lo lắng của cô, mỉm cười lắc đầu.
“Yên tâm, anh sẽ giải quyết!”
“Nhưng…”
Lạc Tuyết chau mày, cô đang định hỏi anh có thể giải quyết như thế nào?
Nhưng lời còn chưa kịp nói hết đã bị Sở Bắc che môi lại.
“Tiểu Tuyết, anh đã từng nói, sẽ mang lại hạnh phúc cho em và Tâm Nhi, trên đời này, sẽ chẳng còn có ai có thể bắt nạt hai mẹ con em nữa!”
“Anh nói được làm được!”
Vẻ mặt Sở Bắc trân trọng, giọng điệu càng thêm vạn phần kiên định.
Lạc Tuyết ngẩn người, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Cho dù có tin hay không tin thì đều đã không còn đường lui nữa rồi, không phải sao?
Sở Bắc mỉm cười, chống gậy trúc bước ra khỏi phòng bệnh.
Anh bước đến một góc, nhìn vô định về nơi xa xăm.
Khoảnh khắc tiếp theo, một người xuất hiện như một bóng ma, là Thanh Vũ!
“Cậu chủ!”
Thanh Vũ cúi người hành lễ!
“Dùng danh nghĩa của tôi nói với nhà họ La: Trong vòng ngày hôm nay, đích thân tới cửa thỉnh tội!”
“Như vậy thì còn có thể giữ lại một mạng!”
Sở Bắc không quay đầu lại, giọng điệu vẫn bình thản như cũ.
“Bằng không, ngày mai họ Sở này nhất định sẽ đích thân tới thăm hỏi!”
“Tuân lệnh!”
Thanh Vũ kính cẩn đáp!
Đã năm năm rồi, đại nhân chưa từng dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện.
Thanh Vũ hiểu rất rõ, Sở Bắc vẫn còn lời chưa nói ra.
Lúc Thần Tướng tới cửa, chính là ngày cả nhà họ La bị diệt!.