"Gia chủ La, tôi đã liên lạc được với Trương Khải, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, lợi ích mà ông nói! ".
Ở nhà họ La, La Vạn Sơn chẳng bao lâu đã nhận được điện thoại của Vương Hổ.
"Yên tâm, chỉ cần ngày mai thấy người thì sẽ không thiếu phần cậu đâu".
La Vạn Sơn lạnh nhạt cười, không hề bất ngờ.
Ai cũng là kẻ không có lợi thì không làm.
"Gia chủ La, mặc dù chúng ta đã hợp tác không ít lần, nhưng lần này quá khác mấy lần trước".
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói không mặn không nhạt.
"Nếu có chuyện gì thì không những mấy đàn em của tôi, mà có khi cả tôi cũng bị liên lụy".
"Được rồi, không cần phải lắm điều với tôi".
La Vạn Sơn trực tiếp ngắt lời.
"Một triệu đồng, năm phút nữa vào tài khoản.
Nhưng nếu làm hỏng việc! ".
"Yên tâm, ông còn không hiểu tôi chắc?".
Người đầu bên kia điện thoại khẽ cười: "12 giờ trưa mai, đưa đến đúng giờ!".
Nói xong thì dập máy luôn.
La Vạn Sơn không hề do dự, chuyển một triệu đồng ngay tắp lự.
Nếu có thể tạo được quan hệ với nhà họ Dương nhờ việc này thì một triệu đồng quá xứng đáng.
Có điều vừa chuyển tiền xong thì điện thoại lại lần nữa đổ chuông.
"Cái gã này chắc không phải định vòi thêm đấy chứ?".
La Vạn Sơn cau mày, cúi đầu nhìn thì thấy phần hiển thị cuộc gọi đến trống trơn.
Không có địa điểm, không có số điện thoại.
Nhưng điện thoại quả thực đang reo thật.
Chuyện gì vậy chứ?
La Vạn Sơn không hiểu, vẫn bấm nhận cuộc gọi.
"La Vạn Sơn! ".
Cuộc gọi kết nối vang lên giọng nói lạnh băng của Thanh Vũ.
"Cô là ai?".
La Vạn Sơn nhăn tít mày lại.
Giọng nói này rất lạ, hơn nữa lạnh đến mức da đầu ông ta tê dại.
"Còn sáu tiếng nữa là đến 0 giờ sáng, ông còn sáu tiếng nữa để đến nhà họ Lạc xin lỗi thần tướng và vợ thần tướng - Lạc Tuyết".
Đầu bên kia điện thoại, Thanh Vũ nói bằng giọng ra lệnh, không hề chứa chút tình cảm.
"Nếu không thì ngày mai thần tướng sẽ đích thân đến tận nhà hỏi thăm".
"Cái gì? Thần tướng? Đó là cái quái quỷ gì?".
La Vạn Sơn bĩu môi, trong lòng bực bội.
Con người bây giờ đều điên thế này sao?
Ban ngày ban mặt mà dám gọi điện đe dọa mình?
"Thần tướng trấn quốc Sở Bắc!".
Mà sáu chữ tiếp theo của Thanh Vũ khiến La Vạn Sơn bỗng chốc sững sỡ.
Ông ta đương nhiên biết Sở Bắc.
Nhưng thần tướng trấn quốc!
Bốn chữ này ông ta có từng nghe loáng thoáng, nhưng nhất thời không nhớ ra được.
"Hừ, thần tướng trấn quốc chó má gì đó cũng xứng để tôi đích thân đến tận nơi xin lỗi? Cô không phải người do thằng mù dở Sở Bắc kia bỏ tiền ra thuê đấy chứ? Bảo nó đợi đấy cho tôi, sớm muộn gì ông đây cũng cắt lưỡi nó!”.
La Vạn Sơn nghiến răng nghiến lợi.
Nỗi oán hận với Sở Bắc đã khiến ông ta quên hết mọi thứ.
“Tôi đã nói hết nước hết cái rồi, ông cứ tự liệu mà làm”.
Giọng điệu Thanh Vũ càng lạnh lùng hơn, trực tiếp kết thúc cuộc gọi.
Nếu không phải thần tướng muốn đích thân ra tay thì chỉ với câu nói kia Thanh Vũ đã có thể giết cả nhà họ La.
“Đồ thần kinh!”.
Nhìn cuộc gọi đã kết thúc, La Vạn Sơn vốn định gọi lại chửi mấy câu, nhưng trong điện thoại chẳng những không có số điện thoại mà còn chẳng có cả lịch sử cuộc gọi.
“Gặp ma thật rồi!”.
La Vạn Sơn tức tối chửi một câu, tiện tay quẳng điện thoại lên sofa, không hề để tâm lời Thanh Vũ nói.
Xin lỗi Sở Bắc và Lạc Tuyết?
Vớ vẩn!
Ông ta không có thói quen xin lỗi kẻ sắp chết.
…
Ở bệnh viện thành phố!
Lạc Tuyết đi làm rồi, Sở Bắc một mình ở bên Lạc Vũ Tâm.
Vừa dỗ cô bé ngủ thiếp đi, thì Sở Bắc nhận được điện thoại của Thanh Vũ.
“Thưa cậu chủ, vừa nhận được tin các dự án lớn ở thành phố Tân Hải chuyển từ quyết định nội bộ sang đấu thầu công khai, không giới hạn điều kiện.
Tập đoàn Bắc Dã xin chỉ thị có công khai tiến vào Tân Hải, phục vụ cho cậu chủ và vợ không?”.
Sở Bắc ngừng một lát, vốn định từ chối, nhưng nghĩ một lúc thì chợt thay đổi ý định.
“Được”.
Hiếm khi Tân Hải náo nhiệt thế này, Sở Bắc không ngại đổ thêm chút dầu vào lửa.
“Có kết quả việc tôi bảo cô điều tra chưa?”.
Sở Bắc chuyển chủ đề, thêm đôi chút nghiêm túc.
“Thưa cậu chủ, đã có manh mối rồi, không quá ba ngày chắc chắn sẽ có kết quả”.
“Tốt lắm”.
Sở Bắc hài lòng gật đầu.
“Nói với Thanh Phong, việc này không được chậm trễ, có tin tức phải báo cho tôi ngay”.
“Vâng thưa cậu chủ”.
Kết thúc cuộc gọi, Sở Bắc đi tới cạnh cửa sổ nhìn về phương xa.
Cả người từ trên xuống dưới có thêm chút cảm giác hung dữ.
Dù chỉ là đứng ở đó cũng khiến người ta thấy áp lực.
“Năm năm trước, có những việc dù gì cũng phải tính sổ”.
Năm năm trước, Sở Bắc đến Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, bị người khác bán đứng, trúng kịch độc.
Nếu không phải Lạc Tuyết tốt bụng cứu chữa thì e là đã thành nắm xương khô từ lâu.
Nhưng chiến hữu của anh, một nhóm 20 người chỉ có mình anh sống sót trở về.
Những người khác thì đều bỏ mạng nơi đất khách quê người.
Năm năm qua, vì ràng buộc Sở Bắc chỉ có thể ẩn mình.
Nhưng giờ đã xóa bỏ ràng buộc.
Món nợ phải tính bắt buộc phải tính sổ rõ ràng.
Mạng phải trả bằng mạng.
Máu phải trả bằng máu.
Mà khi Sở Bắc nghe điện thoại một tin tức đã lan khắp Tân Hải chỉ trong một giờ ngắn ngủi.
Gây ra sóng to gió lớn với tốc độ nhanh chóng.
Các dự án lớn của thành phố Tân Hải sẽ tổ chức đấu thầu công khai, không giới hạn điều kiện vào bốn ngày sau.
Tin tức này mới tung ra thì không chỉ các thương nhân, các tập đoàn tài chính, mà người dân của Tân Hải cũng đều hết sức ngạc nhiên.
Năm nay, không biết Tân Hải chó ngáp phải ruồi thế nào mà nhận được sự chú ý của bên trên.
Vì thế các dự án lớn lần lượt từ trên trời rớt xuống Tân Hải.
Liên quan đến bất động sản, xây dựng thành phố, khu công nghệ cao và các lĩnh vực khác.
Cộng lại ít nhất phải trăm tỷ.
Cho nên để đảm bảo, thành phố Tân Hải quyết định trực tiếp phân những dự án này cho các tập đoàn tài chính, gia tộc lớn của tỉnh thành.
Nhà họ Dương là một trong số đó.
Còn các doanh nghiệp địa phương của Tân Hải chỉ có thể kiếm chác đôi chút.
Khá nhiều người từ lâu đã thấy bức xúc trong lòng về việc này.
Nhưng không ngờ sự việc lại đột nhiên có thay đổi.
Dự án lớn cả trăm tỷ chỉ cần ké chút thôi cũng có thể khiến đa số người no căng.
Nếu có thể lấy được một, hai dự án thì chắc chắn có thể một bước lên trời.
Gần như trong thời gian rất ngắn, những nhân vật máu mặt của cả Tân Hải đã bắt đầu hành động.
Nghĩ bụng có thể cố hết sức đạt được chút ưu thế trong buổi đấu thầu bốn ngày sau.
Còn buổi đấu thầu bốn ngày sau đã định trước là buổi cuồng hoan của cả Tân Hải.
Có người vui thì có kẻ buồn.
Khi cả Tân Hải chìm trong vui vẻ, thì tập đoàn Lạc Thị lại chìm trong không khí nặng nề.
“Thế này là sao? Rõ ràng lúc sáng còn yên ổn giờ sao lại thế này?”.
Trong văn phòng rộng rãi, Lạc Mai nhìn bảng tài vụ trong tay, sốt ruột đến mức đi vòng quanh.
Trên trán đã rịn một lớp mồ hôi mỏng.
“Giám đốc, chúng tôi cũng không biết.
Lúc trưa, các đối tác lần lượt gọi điện đến, lập tức trực tiếp hủy hợp đồng.
Phía ngân hàng không những tạm dừng cho vay, mà còn muốn chúng ta trả hết các khoản vay trong vòng ba ngày, chúng tôi cũng không biết đã xảy ra việc gì”.
Ở bên cạnh, trợ lý nói với vẻ mặt bất lực.
“Nguồn vốn của chúng ta vốn đã không nhiều, tài vụ thiếu hụt nghiêm trọng, còn tiếp tục thì này chỉ e là không trụ được đến ba ngày nữa”.
“Ba ngày…”.
Lạc Mai thì thào tự nói, gương mặt bỗng chốc tái nhợt.
Ba ngày!
Ả ta ngồi vào ghế tổng giám đốc cũng chỉ có ba ngày mà thôi.
Nhưng không thể ngờ được ả ta còn chưa ngồi ấm chỗ đã xảy ra việc thế này.
Dòng vốn của công ty đứt gãy, thì là mất hơn nửa sinh mạng.
Nhỡ công ty phá sản thì ả ta chính là tội đồ của nhà họ Lạc.
“Chết tiệt, sao lại thế này…”.
Lạc Mai vô cùng sốt ruột, bỗng nhiên dường như nhớ ra gì đó.
“Đi, gọi Lạc Tuyết đến đây cho tôi”.
.