“Công bằng? Ha!”
Quản gia vừa nghe thế thì bật cười.
“Cậu có biết đây là nơi nào không? Cũng dám đến đòi công bằng à? Không sợ bản thân mình cũng bị chôn ở đây sao?”
“Khoan đã!”
Nói rồi quản gia híp mắt nhìn chằm chằm Sở Bắc, giọng điệu không vui.
“Này tên đeo kính, gã mù kia! Cậu có phải là Sở Bắc không? Đúng là tìm mỏi mắt cũng không thấy, không tốn sức lại tìm ra”.
Quản gia nhìn ra thân phận của Sở Bắc, lời nói mang theo tia sát ý, tên này vừa vỗ tay, lập tức có tám chín vệ sĩ đi ra từ trong biệt thự bao vây Sở Bắc và Thanh Vũ lại.
Ai nấy đều đã sẵn sàng, chỉ còn đợi quản gia ra lệnh là lập tức ra tay.
“Tôi đang nghĩ nên tìm cậu thế nào đây, chẳng ngờ cậu lại tự mình dâng đến cửa, vậy thì đừng trách tôi”.
Quản gia cười khẩy, ánh mắt nhìn Sở Bắc càng thêm giễu cợt.
“Tất nhiên, nếu bây giờ cậu quỳ xuống xin lỗi gia chủ, có lẽ gia chủ còn có thể tha cho cậu một mạng”.
“Nếu không, gia chủ chắc chắn sẽ khiến cậu sống không bằng chết, phải trả lại lưỡi cho cậu chủ”.
“Vậy à?”
Sở Bắc chống gậy, không nghe ra được cảm xúc gì trong lời nói của anh.
Ánh mắt của Thanh Vũ ở bên cạnh đã hiện lên tia sát khí.
Nếu chẳng phải vì Sở Bắc vẫn chưa ra lệnh thì mấy người trước mặt này đã chỉ còn là thi thể thôi.
“Sợ họ không đồng ý thôi!”
Sở Bắc khẽ cười như thể không hề để tâm.
“Họ? Họ là ai, ngay cả tên cũng không dám nói mà cũng xứng lo chuyện của nhà họ La à? Tôi khuyên cậu…”
Quản gia tỏ ra xem thường, nhưng người này chưa nói hết câu đã phải ngừng lại.
Bốn năm chiếc Audi dừng lại ngay trước cổng biệt thự nhà họ La.
Người qua đường nhìn thấy biển số xe cũng phải trợn mắt há mồm.
Cửa xe mở ra, chủ tịch thành phố Chu Minh Hạo – người đứng đầu thành phố Tân Hải dẫn đầu bước xuống.
Thanh thế hùng hổ đi thẳng về phía Sở Bắc.
“Ông Chu, sao… sao ông lại đến đây?”
Quản gia ngây người, khi nhìn thấy rõ người đến bèn vội vàng thay đổi sắc mặt bước đến đón tiếp.
“Ông… ông mau vào trong đi ạ! Gia chủ sẽ đến tiếp đón ngay”.
Quản gia hơi khom lưng nịnh nọt nói.
Khác biệt một trời một vực với dáng vẻ vừa rồi khi nói chuyện với Sở Bắc.
Dù sao cũng là chủ tịch thành phố đến nhà, đây là vinh hạnh của nhà họ La.
Thế nhưng ngay sau đó nụ cười của quản gia trở nên cứng nhắc.
Chỉ thấy Chu Minh Hạo không thèm nhìn quản gia , ngược lại nghiêm túc dẫn theo người đi thẳng đến trước mặt Sở Bắc.
Sau đó ông ta hơi cúi người xuống với anh trước bao nhiêu ánh mắt ngạc nhiên của người nhà họ La.
“Chu Minh Hạo chào cậu Sở!”
Những người phía sau ông ta đều đồng loạt cúi người xuống, vô cùng cung kính.
Đây…
Bất kể là quản gia hay vệ sĩ nhà họ La đều ngây người.
Chuyện, chuyện gì đây?
Đường đường là người đứng đầu thành phố Tân Hải, thế mà lại cung kính cúi người với một tên mù, một đứa con rể vô dụng?
Cảnh tượng không ai dám tin này dường như đảo lộn nhận thức của họ.
Sở Bắc chỉ khoát tay.
Lúc này Chu Minh Hạo mới dám đứng thẳng người dậy, vẻ mặt cực kỳ kích động.
“Cậu Sở, tôi đã nhận được điện thoại của tập đoàn Bắc Dã, cả thành phố Tân Hải đều chào mừng tập đoàn Bắc Dã đến Tân Hải”.
“Khách sáo rồi”.
Sở Bắc khẽ cười, quay đầu lại đối diện với quản gia.
“Cậu có thể hỏi họ đe dọa Thần Tướng Trấn Quốc sẽ bị tội gì”.
Gì cơ?
Quản gia trợn tròn mắt, bỗng có linh cảm không tốt.
Tập đoàn Bắc Dã? Thần Tướng Trấn Quốc?
Tám chữ này gần như đã đại diện cho đỉnh cao của tiền tài và quyền thế Long Quốc.
Tập đoàn Bắc Dã có vốn đầu tư lên đến hàng nghìn tỷ.
Dưới trướng có rất nhiều tập đoàn tài chính, phân bố khắp Long Quốc.
Gần như là mạch kinh tế của Long Quốc.
Còn Thần Tướng Trấn Quốc là chiến thần duy nhất của Long Quốc.
Giữ vững biên cương, chiến công lừng lẫy.
Dưới một người, trên hàng nghìn người.
Được nhiều người dân Long Quốc kính ngưỡng.
Nếu nói tập đoàn Bắc Dã và Thần Tướng Trấn Quốc là mặt trời thì nhà họ La chỉ là một hạt cát không đáng được nhắc đến.
Chỉ là cho dù quản gia suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra.
Bất kể là tập đoàn Bắc Dã hay Thần Tướng Trấn Quốc lại có liên quan gì đến chuyện này?
Hơn nữa mình chỉ là một quản gia, có tài đức gì mà dám đắc tội với thần tướng Bắc Dã?
“Ông Chu, ông đừng nghe cậu ta nói bậy, tôi…”
Quản gia vội vàng muốn biện minh.
Nhưng còn chưa nói xong đã bị Chu Minh Hạo ngắt lời.
“To gan, cậu… cậu dám đe dọa Thần Tướng Trấn Quốc? Cậu… cậu to gan lắm rồi”.
Chu Minh Hạo trợn mắt, tức đến mức nói lắp bắp.
“La Vạn Sơn đâu? Gọi ông ta ra đây, dám sỉ nhục Thần Tướng Trấn Quốc, nhà họ La không cần thiết phải tồn tại nữa rồi”.
Chu Minh Hạo vung tay, sát khí ngùn ngụt.
Không dễ gì mới mời đến nhân vật tầm cỡ thế này đến.
Nếu bị nhà họ La phá hỏng thì không cần đến Sở Bắc nói, Chu Minh Hạo cũng sẽ chỉnh chết nhà họ La.
Phịch!
Quản gia lập tức quỳ xuống.
Trán toát mồ hôi ướt đẫm.
Nếu Sở Bắc nói thế, quản gia còn có thể cãi lại nhưng bây giờ ngay cả Chu Minh Hạo cũng nói thế thì không ổn rồi.
Chỉ là…
“Ông Chu, tôi bị oan, tôi chỉ là một quản gia nhỏ, sao dám đắc tội với thần tướng trấn quốc chứ? Có cho tôi mười nghìn lá gan cũng không dám”.
Quản gia nước mắt nước mũi lem nhem, càng cảm thấy tự giễu và sợ hãi.
“Hơn nữa Thần Tướng Trấn Quốc trấn giữ Bắc Dã, sao lại đến một nơi nhỏ bé như Tân Hải này chứ? Nơi này nhỏ đến mức ông ấy cũng chưa từng thấy, sao lại dám đắc tội với người ta chứ?”
“Ông Chu, đây đều là hiểu lầm, hiểu lầm”.
Quản gia không dám lau mồ hôi, vội vã giải thích.
Nhưng lại không nhận ra sắc mặt Chu Minh Hạo đã trở nên kỳ quái, càng khó coi hơn.
“Cậu… cậu câm miệng…”
Chu Minh Hạo nổi giận, trợn mắt với quản gia, còn có cả suy nghĩ muốn đâm chết tên quản gia này.
Tên này mở miệng ra là ông cụ này, Sở Bắc già lắm sao?
Rõ ràng là đang cười nhạo Thần Tướng Trấn Quốc mà.
Ông ta lén quan sát Sở Bắc, thấy anh không động đậy gì, mồ hôi lạnh lại bắt đầu thi nhau túa ra.
Đừng thấy người này bình tĩnh như thế mà lầm tưởng, nếu thật sự nổi giận thì ngay cả ông ta cũng không chịu nổi.
“Tôi cho cậu năm phút, gọi tên ngốc La Vạn Sơn đó ra xin lỗi cậu Sở”.
Chu Minh Hạo đè nén cơn giận xuống nói.
“Nếu không thể khiến cậu Sở vừa ý, nhà họ La không cần thiết phải tồn tại nữa”.
Hả?
Vừa nghe nói thế quản gia ngây người.
Xin lỗi Sở Bắc?
Tại sao?
Trong lúc quản gia đang ngờ vực tự hỏi, tiếng gậy tre gõ xuống đất vang lên.
Sở Bắc bước đến ngạo khí, không giận mà uy nói.
“Tôi già lắm sao?”
Chỉ bốn chữ ngắn ngủi thôi, giọng điệu vẫn rất hòa nhã.
Nhưng quản gia nghe thế lại cảm thấy sẽ có chấn động bất thường, vừa rồi mình gọi Thần Tướng Trấn Quốc là ông cụ này nọ, kết hợp phản ứng của Chu Minh Hạo và lời nói của Sở Bắc.
Chẳng lẽ…
Nghĩ đến khả năng đó, sắc mặt quản gia trắng bệch như không còn giọt máu.
Cả người run rẩy, mềm nhũn ngã xuống đất.
Con ngươi co rụt nhưng lại không dám nhìn Sở Bắc.
“Lẽ nào, cậu… cậu… cậu là…”
Cả người quản gia run lẩy bẩy, không nói nên lời.
Sở Bắc vẫn bình tĩnh nhìn về phía trước, từ đầu đến cuối không có bất kỳ động tác nào.
“Nói đi, đe dọa Thần Tướng Trấn Quốc sẽ bị tôi gì?”.