Chiến Thần Sở Bắc


Bỗng chốc, sắc mặt quản gia không còn một chút máu.

Mắt lồi ra, sau đó người này ngã xuống đất, miệng sủi bọt mép, bất tỉnh nhân sự.

Câu nói của Sở Bắc suýt khiến quản gia khiếp sợ.

“Cậu Sở, nhà họ La này to gan quá! Chỉ cần một câu của cậu, Minh Hạo này sẽ san bằng nhà họ La”.

Chu Minh Hạo không thèm nhìn quản gia một cái mà đã nhanh chóng xung phong nhận việc, chỉ cần có thể dựa dẫm, bám trụ vào Sở Bắc thì chỉ một nhà họ La thôi, ông ta vẫn có thể xử được.

“Không cần!”
Sở Bắc lắc đầu, gương mặt góc cạnh rõ ràng vẫn bình thản như trước.

“Chuyện này để tự tôi xử lý là được”.

Nói rồi, anh nhấc chân sải bước đi ra khỏi biệt thự nhà họ La.

Chu Minh Hạo không cam lòng muốn đi theo anh nhưng thấy Sở Bắc xua tay.

“Các ông cứ đợi đi, chút chuyện nhỏ thôi, không cần nhiều người thế đâu”.

Chu Minh Hạo dừng bước nhưng không có ý định rời đi.

“Cậu Sở khách sáo rồi, vậy Minh Hạo xin đợi ở đây”.

Sau đó ông ta dẫn theo lãnh đạo của Tân Hải cung kính đứng đợi trước cửa.

Ai không biết còn tưởng họ là bảo vệ đứng gác cổng.

Sở Bắc cũng không có ý kiến gì, anh dẫn theo Thanh Vũ đi vào biệt thự.


“Tiêu rồi, thôi xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi”.

Không ai ngờ được là ở đối diện biệt thự, La Vạn Sơn sắc mặt trắng bệch, nôn nóng đến mức giậm chân liên tục.

Tối qua ông ta đến công ty giải quyết công việc không về biệt thự.

Vừa rồi nhận được tin là chủ tịch thành phố sắp đến bèn vội vã dẫn theo Tổng giám đốc tập đoàn La Thị quay về.


Nhưng không ngờ, chưa vào cửa đã nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.

Sở Bắc, con rể của nhà họ Lạc, tên mù kia thế mà lại là Thần Tướng Trấn Quốc danh tiếng lẫy lừng đó sao?
Một thông tin không thể tin nổi như thế gần như làm đảo lộn nhận thức của ông ta.

Thảo nào!
Thảo nào hôm nay Chu Minh Hạo và Lý Hải Đông lại hạ mình đến tham gia hôn lễ.

Thảo nào Chu Minh Hạo chẳng nể mặt nể mũi gì cậu Dương cả.

Thảo nào Sở Bắc vẫn có thể sống đến giờ này.

Hóa ra điểm mấu chốt của tất cả mọi chuyện đều nằm ở đây.

Nghĩ thông suốt điểm mấu chốt, Chu Minh Hạo sầm mặt, bây giờ ông ta có cả ý nghĩ muốn chết nữa kia.

Con trai mình lại dám giành phụ nữ với Thần Tướng Trấn Quốc?
Còn ông ta lại có ý đồ bắt cóc con gái của Thần Tướng Chiến Quốc để uy hiếp Thần Tướng Chiến Quốc?
Tí tách…
Mồ hôi chảy xuống rơi trên mặt đất vang lên tiếng tí tách.

Chu Minh Hạo cảm thấy khá may mắn.

Ông ta có thể sống đến bây giờ, nhà họ La vẫn có thể tiếp tục tồn tại.

Quả là may mắn trong may mắn.

Nhưng bây giờ thần tướng chiến quốc đã đích thân tìm đến cửa.

Chỉ sợ nhà họ La sắp gặp đại nạn rồi.

“Gia… gia chủ, bây giờ phải làm sao?”
Tổng giám đốc tập đoàn La Thị - La Vĩ đang mặc vest đứng ở bên cạnh không khỏi lau mồ hôi trên trán.

Nếu không phải La Vạn Sơn đang ở bên cạnh thì ông ta đã co giò chạy trốn, mua vé máy bay chạy sang nước ngoài rồi.

Ông ta không dám có ý nghĩ cho rằng mình sẽ gặp may khi đối mặt với chiến thần trong truyền thuyết này.

“Phải làm sao? Làm sao tôi biết được phải làm sao?”

La Vạn Sơn tức giận mắng.

Sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Dương Xuyên.

Lúc này chỉ có Dương Xuyên mới có thể giúp ông ta vượt qua cửa ải này.

“Số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau…”
Âm thanh máy móc lạnh lùng vang lên khiến La Vạn Sơn ngây người.

Rõ ràng ông ta đã thỏa thuận với Dương Xuyên, vào thời điểm quan trọng thế này mà Dương Xuyên lại tắt máy?
La Vạn Sơn cắn răng không chịu yên, gọi thêm lần nữa.

Nhưng lần nào cũng thế.

Dương Xuyên tắt máy, số điện thoại không liên lạc được.

“Chết tiệt!”
La Vạn Sơn còn gì mà không hiểu nữa?
Dương Xuyên đã biết được Sở Bắc không đơn giản, lấy ông ta làm đá thử vàng.

Không liên lạc được với Dương Xuyên, La Vạn Sơn nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng nhiều hơn vẫn cảm thấy bất lực, không biết làm sao.

Ông ta không đắc tội nổi với Thần Tướng Trấn Quốc.

Thế lẽ nào lại đắc tội Dương Xuyên?
Nhưng nếu không nghĩ ra cách, đừng nói nhà họ La, ông ta sống được hay không cũng đã là vấn đề.

Nghĩ đến đây, La Vạn Sơn lo lắng cắn răng, mặt hiện lên vẻ quyết tâm.

“Cậu đi chặn Sở Bắc lại, tôi nghĩ cách”.

“Tôi?”
La Vĩ nghe thế thì khóc không ra nước mắt.

Ông ta nào có gan đi chặn Thần Tướng Trấn Quốc?

“Không phải cậu, chẳng lẽ là tôi sao? Mau đi đi”.

La Vạn Sơn mất kiên nhẫn đạp vào mông ông ta.

Còn mình thì bước lên xe nhanh chóng lái đi.

“Sở Bắc, đây là do cậu ép tôi, ông đây liều mạng với cậu”.

Nhìn La Vạn Sơn lái xe đi, La Vĩ ủ rũ, chỉ đành không cam lòng đi vào biệt thự nhà họ La.


Cộc cộc cộc!
Tiếng gõ của gậy tre vang lên từng hồi.

Rõ ràng là tiếng gõ khá nhẹ, rất bình thường.

Nhưng lúc này lại như có một ma lực nào đó như tiếng chuông sớm mai vang lên bên tai tất cả những người có mặt trong biệt thự.

Thế là mặt trời vừa ló dạng, con cháu của nhà họ La đều tập trung tại đại đường.

“Ai mà mới sáng sớm không lo ngủ lại dám phá hỏng giấc mơ đẹp của tôi vậy?”
“Đúng thế, mới có mấy giờ chứ, có để cho người ta ngủ khong đây?”
“Hửm? Tên nhóc này là ai thế? Quản gia chết ở xó nào rồi, không mau đuổi cậu ta ra ngoài?”
“Ha ha, người phụ nữ bên cạnh anh ta cũng khá đến, rất hợp với khẩu vị của tôi”.

Thoáng chốc ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Sở Bắc và Thanh Vũ.

Trong đó còn chứa ý tứ bất thiện.

Nhất là người thanh niên đó, cũng khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, nhỏ hơn La Huy một chút.

Lúc này mắt cũng sắp trợn trừng lên luôn.

Dĩ nhiên nói chính xác hơn thì hắn đang nhìn Thanh Vũ.

“Hê hê, đã lâu không nhìn thấy cực phẩm như vậy rồi, này thằng mù, đây là em gái hay vợ anh thế?”
Ánh mắt thanh niên liếc tới liếc lui trên người Thanh Vũ, khi nhìn sang Sở Bắc lại có vẻ khá kiêu ngạo.

“Thôi vậy, cho dù là ai anh cũng có thể cút đi rồi”.

“Để người phụ nữ này ở lại, tôi không truy cứu tội lỗi của anh”.

Thanh niên coi thường xua tay, giọng điệu khi nói chuyện như thể Thanh Vũ đã là người của hắn vậy.

“Ha ha, cậu hai đúng là có diễm phúc, chúc mừng!”
“Còn không phải sao, người đẹp cực phẩm như vậy cũng chỉ có cậu hai mới xứng thôi”.


“Còn tên mù kia quả thật như hoa cắm phân trâu vậy”.

Phía sau có không ít người lên tiếng chúc mừng, tâng bốc nịnh bợ.

Cậu hai nhà họ La tên là La Hoàng, con trai độc nhất của ông hai nhà họ La.

Trong thế hệ trước, ông hai La Vạn Thủy không đấu lại La Vạn Sơn nên làm mất vị trí gia chủ.

Còn đến đời này, vì La Hoàng không được yêu mến vì bản tính ngỗ nghịch và ăn chơi của mình.

Nhưng bây giờ thì khác rồi.

La Huy trở thành kẻ câm, tương lai sao có thể nắm quyền nhà họ La được?
Thế là La Hoàng chắc chắn sẽ trở thành gia chủ đời kế tiếp của nhà họ La.

Thế nên dĩ nhiên phải ra sức nịnh bợ các kiểu chứ.

“Này, cậu có nghe thấy không? Nếu còn không cút đi thì chỉ có thể bị ném ra ngoài đấy”.

Bị người khác tâng bốc như thế, La Hoàng càng thêm đắc ý, hếch mũi lên trời nhưng lại không nhận ra nhiệt độ xung quanh đã lặng lẽ giảm xuống.

Thanh Vũ lạnh băng nhìn La Hoàng, ánh mắt như đang nhìn người chết.

Sở Bắc ở một bên khẽ thở dài, lắc đầu.

“Người trẻ tuổi, gọn gàng chút nhé!”
Nói rồi anh nhẹ nhàng xoay thân.

“Ha ha, xem như anh thức thời”.

Nhìn thấy cảnh tượng này, La Hoàng thầm mừng rỡ, còn nghĩ Sở Bắc đã thỏa hiệp, khi quay đầu lại thì chỉ thấy Thanh Vũ đang từng bước đi về phía mình, nhiệt huyết sôi trào.

Mặc dù ngoài mặt Thanh Vũ không tỏ vẻ gì, thậm chí còn hơn lạnh lùng nhưng như thế chẳng phải làm thêm kích thích?
“Hê hê, người đẹp, tôi sẽ yêu thương cô em thật nhiều”.

La Hoàng không kìm nén được mà dang hai tay ra, muốn ôm lấy Thanh Vũ.

Thanh Vũ dừng bước, trong mắt không có cảm xúc gì.

Cô giơ ngón tay ra chỉ vào ngực La Hoàng.

“Xin, xin hãy nương tay!”
La Vĩ vội vàng chạy vào nhìn thấy cảnh tượng này cũng sợ hãi đến nỗi mặt mày trắng bệch, vội vã muốn cầu xin, chỉ tiếc là vẫn chậm một bước….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận