Phụt!
Âm thanh cơ thể bị đâm xuyên qua vang vọng khắp đại đường.
Bước chân La Hoàng dừng lại, con ngươi trừng lớn, sắc mặt không còn giọt máu.
Vô thức cúi đầu.
Tí tách! Tí tách!
Máu chảy ròng ròng, ngực hắn ta đã bị đâm xuyên qua.
Hắn ta thậm chí còn có thể cảm nhận được tim của mình đập ngày càng chậm lại, cuối cùng không còn âm thanh.
“Cô, cô…”
La Hoàng ngẩng đầu lên, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Cơ thể dần cứng lại, sắc mặt tái nhợt, biểu cảm đầy vẻ không cam lòng.
Phịch!
Cả người ngã nhào xuống đất, máu gần như chảy dài thành sông.
Đây…
Người nhà họ La ở đó ngây như phỗng.
Không ai ngờ được Thanh Vũ lại đột nhiên ra tay.
Lại còn ra tay độc ác như thế.
Nhìn sang Thanh Vũ, sắc mặt cô vẫn không thay đổi.
Giết La Hoàng, với cô, dường như việc này chẳng khác mấy với việc bóp chết một con kiến cả.
Cả đại đường tĩnh lặng đến mức đáng sợ.
Mọi người đều trợn mắt nhìn La Hoàng chết không nhắm mắt, chỉ cảm thấy cả người lạnh toát.
Không dám làm bất kỳ động tác nào.
“Thôi xong!”
La Vĩ lẩm bẩm, sắc mặt trắng bệch.
Ông ta sợ xảy ra chuyện mới vội vã chạy vào trong nhưng vẫn chậm một bước rồi.
“Hình như ông có ý kiến à?”
Cuối cùng, giọng nói bình tĩnh của Sở Bắc đánh tan sự yên tĩnh này.
Nhưng La Vĩ lại nghe ra ý muốn thúc giục.
“Không, không có!”
Ông ta vô thức lắc đầu, chân lùi về phía sau.
Sợ rằng Sở Bắc đột nhiên ra tay làm ông ta có kết cục giống La Hoàng.
“Thế thì tốt”.
Sở Bắc gật đầu nói.
Nhưng anh vẫn chưa thực hiện bước tiếp theo thì thấy một người trung niên sải bước đi vào.
Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt vốn dĩ bình tĩnh bỗng đổi sắc.
“Tiểu Hoàng? Đây, đây là do ai làm?”
Người đàn ông trợn trừng hai mắt nhìn La Hoàng đã không còn hơi thở, sắc mặt hung dữ đến cực điểm.
“Ai làm? Là do ai làm? Ông đây sẽ rút gân lột da hắn, ăn tươi nuốt sống hắn”.
Cả đại đường đều im phăng phắc.
Chỉ còn lại tiếng gào thét của người đàn ông.
Người nhà họ La đều cúi đầu xuống, không dám nói một lời.
Sắc mặt La Vĩ cực kỳ xấu.
Thấy người đàn ông xuất hiện, ông ta đã biết hỏng chuyện rồi.
“Là tôi làm đấy, ông cũng có ý kiến gì?”
Quả nhiên!
Sở Bắc ngẩng đầu lên, con ngươi trống rỗng không tiêu cự nhìn về phía người đàn ông.
Như đang chất vấn, cũng như đang chế nhạo.
“Mày là ai?”
Người đàn ông quay đầu lại, lúc này mới nhận ra sự hiện diện của Sở Bắc và Thanh Vũ, ông ta chưa từng gặp hai người này.
Đôi mắt híp mắt, lóe lên sát khí nồng đậm.
“Được lắm, dám động vào con trai tao, tao mặc kệ mày là ai, hôm nay tao phải khiến mày sống không bằng chết”.
Người đàn ông gào lên, trong mắt hiện lên vẻ bất mãn.
Nếu ánh mắt là một con dao thì chắc lúc này Sở Bắc đã tan xương nát thịt rồi.
“Người đâu? Chết ở xó nào rồi? Mau đem tên súc sinh này…”
“Ông hai, khoan đã…”
Thấy người đàn ông sắp nói gì đó, La Vĩ vội vàng bước đến ngăn lại.
Người trước mặt này chính là ông hai nhà họ La, La Vạn Thủy, cũng là bố của La Hoàng.
“La Vĩ, ông có ý gì đây?”
La Vạn Thủy hừ một tiếng, ông ta cảm thấy không vui khi bị La Vĩ ngăn lại.
“Chẳng lẽ ông muốn cấu kết với một người ngoài bắt nạt tôi sao? Tổng giám đốc La uy phong lớn đấy”.
La Vạn Thủy quái gở nói, giọng điệu không thiện chí gì cho cam.
Mặc dù La Vĩ cũng là người nhà họ La nhưng không phải là con cháu ruột thịt.
Nhưng ngược lại La Vĩ lại trở thành Tổng giám đốc của tập đoàn La Thị.
Còn ông ta đường đường là ông hai nhà họ La nhưng không được cái gì cả.
Chuyện này lại khiến ông ta rất không thoải mái.
Lúc này cũng hoàn toàn bùng nổ.
“Ông hai, tôi không có ý này”.
Sắc mặt La Vĩ rất khó coi, vội vàng giải thích.
Thầm cầu nguyện mong chiến tướng trấn quốc đừng tức giận là được.
“Tôi chỉ…”
“Ông chỉ cái gì? Ông đừng nghĩ tôi không biết”.
La Vạn Thủy hừ một tiếng cắt ngang lời ông ta.
“La Vĩ, đừng tưởng ông là Tổng giám đốc thì có thể chỉ tay năm ngón với tôi”.
“Hôm nay nếu ông ngăn tôi lại thì là kẻ phản bội nhà họ La, tôi không tha thứ cho ông đâu”.
Chỉ hai câu nói đã khiến La Vĩ nghẹn họng không nói được gì.
Siết chặt nắm đấm, chỉ ước gì có thể tát cả La Vạn Thủy một cái.
Tên họ La này, tôi đang cứu ông đấy có biết không?
Ông biết người trước mặt này là ai không hả?
Ông có biết tại sao người ta lại giết con trai ông không?
Nếu không nhờ ông đây ngăn ông lại thì bây giờ ông đã đi gặp con trai ông rồi.
Dĩ nhiên dù có oán giận đến đâu, ông ta cũng không dám nói gì.
Càng sẽ không nói ra thân phận của Sở Bắc, dù có nói chỉ sợ không ai tin.
Những gì ông ta cần làm là kéo dài thời gian.
“Tâm sự rồi chứ?”
Cũng đúng lúc này giọng Sở Bắc lại vang lên.
La Vĩ giật mình.
vội vã mỉm cười.
Nhưng không để ông ta lên tiếng, cây gậy tre của Sở Bắc rơi xuống.
“Tôi không có thời gian lảm nhảm với các người, nếu còn nhiều lời nữa thì cắt đầu lưỡi của ông ta”.
Sở Bắc chỉ vào La Vạn Thủy, lạnh nhạt nói.
“Vâng!”
Thanh Vũ đáp, sau đó đứng ra sau Sở Bắc.
“Tôi…”
Bị một cậu trai trẻ đe dọa như thế, sắc mặt La Vạn Thủy khó coi đến cùng cực.
Vừa lúc ông ta lên tiếng thì bỗng bị quát.
“Câm miệng!”
Một tiếng quát khiến mọi người đều giật mình.
Hơn nữa càng không thể tin được người nói lại chính là La Vĩ.
La Vĩ tức giận đùng đùng nhìn La Vạn Thủy.
“Tôi bảo ông câm miệng, nếu ông nói thêm một chữ, không cần cậu Sở phải ra tay, tôi sẽ tự tay phế ông trước đấy”.
Thái độ của La Vĩ rất cứng rắn khiến người nhà họ La đều choáng váng.
Ngay cả La Vạn Thủy cũng vô thức lùi về sau mấy bước, há hốc mồm.
La Vĩ lướt nhìn xung quanh, đến khi nhìn Sở Bắc, sắc mặt lại thay đổi.
“Cậu Sở, cậu bớt giận, đều là do tôi quản lý không tốt, cậu yên tâm, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện này nữa”.
La Vĩ khiêm nhường, cung kính đến cực điểm.
Trong lòng thầm cầu nguyện, gia chủ ông mau lên, tôi sắp không chịu nổi nữa rồi.
“Ông cũng biết thức thời đấy”.
Sở Bắc lạnh nhạt cười không nhìn ra vui hay giận.
Cây gậy tre khẽ gõ xuống, từng bước đi đến vị trí đầu của đại đường, sau đó từ tốn ngồi xuống.
Nơi đó là vị trí của La Vạn Thủy.
Người nhà họ La tức giận nhưng không dám nói gì.
Nhất là La Vạn Thủy, răng nghiến đến sắp vỡ nhưng không dám nói.
Dù chỉ là một chữ.
“Có vài chuyện phải giải quyết, gọi La Vạn Sơn ra đây đi”.
Sở Bắc đặt cây gậy tre xuống, chậm rãi nói.
Mọi người nhìn nhau.
Họ nào biết La Vạn Sơn đang ở đâu?
La Vĩ tiến lên trước một bước.
“Cậu Sở, gia chủ trên đường đi bị chậm trễ chút chuyện, cần thêm thời gian, cậu xem…”
“Ha!”
Sở Bắc khẽ cười nhưng lại ẩn chứa sự tức giận.
Trán La Vĩ đầy mồ hôi, nhưng không dám lau.
“Chậm trễ, tôi thấy là đang đi tìm người giúp đấy chứ?”
Một câu nói lại khiến La Vĩ như rơi vào hầm băng.
Không ngờ Sở Bắc chỉ liếc mắt đã nhìn thấu suy nghĩ của ông ta.
Đang lúc không biết làm sao, lại thấy Sở Bắc cười xua tay.
“Cũng tốt, cho ông ta thêm mười phút nữa”.
“Tôi cũng rất tò mò ông ta có thể mời được người nào đến”.
.