Núi Kỳ Hoàng nằm ở phía bắc Tân Hải, và bờ phía nam của Tân Hà.
Mặc dù độ cao không quá một trăm trượng nhưng nó lại rất nổi tiếng ở thành phố Tân Hải.
Không vì gì khác, núi Kỳ Hoàng nhỏ bé này lại là nơi ẩn cư của các nhân vật tầm cỡ ở Tân Hải, không có tiền không vào được Tân Hải, không có danh vọng địa vị cũng đừng mơ bước vào Kỳ Hoàng.
Một trăm năm nay, gần như tất cả những người có tầm cỡ ở Tân Hải sau khi từ chức về hưu đều sẽ chọn sống ẩn ở nơi này.
Giữa rừng núi nhỏ bé có đến mấy mơi căn biệt thự.
Nhưng chủ nhân của mỗi một căn biệt thự đều là những nhân vật tầm cỡ vừa nhấc chân một cái đã có thể khiến Tân Hải loạn lạc.
Con đường núi quanh co yên tĩnh, một chiếc xe Bentley chạy đến, băng qua Tân Hà đi thẳng vào sườn núi.
Sau đó dừng lại trước một căn biệt thự trông cổ kính.
Cửa xe mở ra, La Vạn Sơn vội vàng bước xuống.
Chưa kịp lau mồ hôi đã vội vã chạy vào sân.
“Quản gia Chung, ông Mạc đang ở đâu? Làm phiền ông giúp tôi chuyển lời, tôi có việc gấp muốn nhờ ông cụ giúp”.
Một ông lão hơn năm mươi tuổi đang mặc một bộ quần áo làm bằng vải thô, cầm cây chổi tre đang quét dọn lá rụng trong sân.
La Vạn Sơn như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, vội vàng bước đến hỏi.
“Ồ? Hóa ra là ông La à, có chuyện rắc rối gì mà khiến ông gấp gáp đến thế?”
Ông lão ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đến là La Vạn Sơn thì trong ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Mặc dù ông ta chỉ là quản gia quèn ở đây nhưng cũng rất tùy ý trong cách xưng hô với La Vạn Sơn.
“Ông cụ đang luyện chữ, không thích bị người khác làm phiền, đợi một chút”.
Nhưng La Vạn Sơn nghe thế càng lo lắng đến mức vỗ đùi.
“Quản gia Chung, xem như tôi cầu xin ông, ông mau giúp tôi chuyển lời đi, nếu không nhà họ La sẽ gặp đại họa”.
“Hử?”
Quản gia Chung hơi ngạc nhiên, dù sao nhà họ La cũng là gia tộc hạng hai, bình thường không có kẻ dám đối địch, có thể gặp phải rắc rối gì được chứ?
“Được rồi, tôi giúp hỏi một chút, gặp hay không thì tôi cũng không biết”.
Quản gia Chung lắc đầu không hỏi nhiều, buông cây chổi xuống đi vào trong.
“Vâng vâng, quản gia Chung vất vả rồi”.
La Vạn Sơn vui mừng đứng ngoài cửa đợi.
Mạc Thư Vân - dù là hiện tại, không ai ở Tân Hải không biết đến cái tên này.
Nhưng nếu là hai mươi năm trước, chỉ riêng cái tên này thôi cũng đủ để dọa trẻ con khóc.
Đây là nhân vật truyền kỳ thế hệ đầu ở Tân Hải, Mạc Thư Vân đã tung hoành bốn mươi năm ở đây.
Bất kể là giới chính trị, kinh doanh cho đến thế giới ngầm, ông ta đều có tầm ảnh hưởng rất lớn.
Sau khi thành danh mấy chục năm, vào vài năm trước ông ta đã chọn sống ẩn ở núi Hoàng Kỳ.
Dù là thế, chỉ cần một câu nói của ông ta thì cả Tân Hải đều dậy sóng.
Ngay cả chủ tịch thành phố Chu Minh Hạo cũng phải cung kính gọi một tiếng ông Mạc khi gặp ông ta.
Năm đó nhà họ La nhờ dựa vào Mạc Thư Vân mới có cơ hội quật dậy trở thành gia tộc hạng hai.
Mà nhà họ La cũng giúp Mạc Thư Vân làm không ít việc không thể lộ ra ánh sáng.
Có thể nói La Vạn Sơn cũng là một trong các học trò của Mạc Thư Vân.
Chỉ là sau khi sống ẩn, Mạc Thư Vân gần như không xen vào chuyện thế tục nữa.
Nếu lần này rơi vào đường cùng, ông ta cũng sẽ không đến cầu cứu Mạc Thư Vân nữa.
Trong cả Tân Hải này, ông ta nghĩ người có thể đối đầu với Thần Tướng Trấn Quốc không ai khác, chỉ có Mạc Thư Vân.
Quản gia Chung đi xuyên qua đại sảnh, đến trước một cánh cửa gỗ được chạm khắc hình rồng, nghiêm trang cổ kính.
Cốc cốc cốc!
Ba tiếng gõ cửa.
Lúc luyện chữ, ông cụ ghét nhất bị người khác làm phiền.
Ngay cả ông ta cũng không thể đảm bảo La Vạn Sơn có thể gặp được người không.
“Vào đi!”
Một lúc sau, sau cánh cửa vang lên giọng nói đầy uy nghiêm.
Quản gia Chung mở cửa ra, mùi mực thơm nồng xộc vào mũi.
“Chuyện gì?”
Trong phòng sách rộng lớn chỉ thấy một ông lão tuổi gần sáu mươi, tóc hoa râm nhưng tinh thần vẫn rất tốt, trên thân mặc áo dài màu xám đường may cổ xưa.
Ông ta hỏi rồi thì tay hơi nhúc nhích nhưng không ngẩng đầu lên.
Quản gia Chung cúi đầu: “Ông cụ, La Vạn Sơn có việc muốn gặp”.
“La Vạn Sơn? Ông ta đến làm gì?”
Mạc Thư Vân hơi ngạc nhiên, giọng nói uy nghiêm gây áp lực cho quản gia Chung.
“Thôi vậy, bảo ông ta vào đi”.
“Vâng!”
Quản gia đáp, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Từ đầu đến cuối, La Vạn Sơn cũng không ngẩng đầu lên dù chỉ một lần.
“Ông Mạc, cầu xin ông cứu tôi với, nếu không nhà họ La sẽ không còn tồn tại nữa”.
Không lâu sau La Vạn Sơn đẩy cửa bước vào.
Bày ra bộ dạng khổ sở cầu xin như trời sắp sụp đến nơi.
Nhưng Mạc Thư Vân dường như không nghe thấy điều này, vẻ mặt vẫn như cũ nhưng động tác đã dừng.
Ông ta thì từ tốn nhưng La Vạn Sơn lại sốt ruột lo lắng không chờ nổi nữa.
Chỉ sợ trễ một phút thôi, nhà họ La sẽ bị Sở Bắc phá nát.
Nhưng Mạc Thư Vân không nói gì, ông ta cũng không còn cách nào khác chỉ đành ngoan ngoãn đợi.
“Nói đi, chuyện gì mà khiến ông La thành bộ dạng này?”
Một lúc sau, Mạc Thư Vân mới dừng bút khẽ hỏi.
Nhưng ánh mắt ông ta vẫn nhìn đến trang giấy trước mặt, rất hài lòng với tác phẩm của mình.
“Vâng vâng…”
La Vạn Sơn thở phào, nói rõ ân oán với Sở Bắc.
“Ông Mạc, lần này ông phải giúp tôi, nếu không nhà họ La tôi sẽ bị Sở Bắc đó phá hủy mất”.
La Vạn Sơn nước mắt nước mũi nhèm nhem, nhìn thời gian từng phút trôi qua, trong lòng đã gấp sắp chết mất.
“Nhà họ Lạc kia? Tôi nhớ chỉ là một gia tộc nhỏ hạng ba thôi mà”.
Mạc Thư Vân ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc như chim ưng, chỉ một ánh mắt đã khiến La Vạn Sơn rùng mình.
“Đường đường là nhà họ La mà không làm được gì gia tộc hạng ba nhỏ bé, cũng không biết xấu hổ đến cầu xin tôi?”
“Ra tay giúp đỡ ông, bản thân tôi cũng cảm thấy mất mặt nữa kìa”.
Mạc Thư Vân lạnh lùng hừ một tiếng, lời nói cũng có ý tứ khinh khi.
Dường như nhà họ Lạc chỉ như một con kiến bé xíu, còn ông ta là người khổng lồ.
Người khổng lồ làm lớn chuyện chỉ để nghiền ép chết con kiến lại là nỗi xấu hổ không nói nên lời.
“Huống hồ gì chỉ là một đứa ở rể vô dụng mà đã có thể ép ông đến mức cùng đường? Mất mặt quá”.
Mạc Thư Vân phất tay áo, tỏ vẻ khinh thường.
Nếu không phải có chút quan hệ với nhà họ La thì ông ta đã bảo người ném La Vạn Sơn ra ngoài rồi.
“Ông Mạc, ông nghe tôi giải thích, Sở Bắc đó chính là…”
“Đủ rồi!”
La Vạn Sơn cười khổ vừa định nói ra thân phận thật của Sở Bắc đã bị Mạc Thư Vân không kiên nhẫn ngắt lời.
“Nếu ông đã đến, vậy thì tặng cho ông bức tranh chữ này”.
Mạc Vân Thư vung tay nhìn tờ giấy trước bàn.
“Trên đó có con dấu chữ ký của tôi, cho dù Sở Bắc là ai nhưng hễ thấy tên của tôi thì chắc chắn sẽ biết đường rút lui”.
Nói rồi Mạc Thư Vân kiêu ngạo xoay người đi không quan tâm đến nữa.
“Đây…”
Nhìn chữ trên tờ giấy, La Vạn Sơn ngây người, thậm chí còn cảm thấy khóc không ra nước mắt.
Không thể phủ nhận là với danh tiếng của Mạc Thư Vân, tùy tiện viết bừa mấy chữ đã có thể trở thành thứ thu hút các nhân vật tầm cỡ ở thành phố Tân Hải đến tranh giành.
Không biết chữ này có giá trị về tiền bạc hay không nhưng chữ ký và con dấu của ông ta rất đáng tiền.
Nó khiến không ít người ở Tân Hải vẫn có của ăn của để.
Nhưng đối phương là Thần Tướng Trấn Quốc.
Người như vậy sao có thể bị đả động chỉ bởi một bức tranh chữ chứ?
Ông cứu tôi bằng gì? Thế này gần như là hại tôi được chứ?
“Ông Mạc, đây đây…”
“Sao vậy, chẳng lẽ ông vẫn không hài lòng?”
Mạc Thư Vân hừ một tiếng, nghe có vẻ đã mất kiên nhẫn.
“Danh thiếp của tôi lẽ nào vẫn chưa đủ? Cả Tân Hải này người đến xin chữ của tôi không có một nghìn thì cũng đạt tới tám trăm rồi”.
“Nếu không phải vì ông có quan hệ với tôi, ông cũng không có tư cách bước vào cánh cửa này chứ đừng nói”.
.