Giọng uy nghiêm của Mạc Thư Vân khiến La Vạn Sơn không dám nói gì.
Thậm chí đầu cũng không dám ngẩng lên.
“Nói với người kia, thấy chữ như gặp được người, nếu biết thức thời ngoan ngoãn rút lui, tôi có thể tha thứ”.
“Nếu không biết thức thời… cho dù đã lui về ở ẩn nhiều năm tôi vẫn còn chút thế lực đấy!”
“Cút đi!”
Mạc Thư Vân không kiên nhẫn, vung tay ra lệnh đuổi khách.
Sắc mặt La Vạn Sơn xấu đến cực điểm.
Lúc này ông ta lại không nói được câu nào, chỉ đành thở dài, thận trọng cất bảng chữ vào.
“Cảm ơn ông Mạc, Vạn Sơn đi trước”.
La Vạn Sơn cắn răng đi ra ngoài, nhưng sắc mặt lại không được tốt lắm.
Nhưng việc đã đến nước này cũng chỉ có thể dựa vào may mắn thôi.
…
Bầu không khí ở nhà họ La ngược lại càng thêm nặng nề.
Thậm chí nặng nề đến mức hơi bất thường.
Sở Bắc ngồi ở vị trí gia chủ, không nói một lời nào, mắt nhắm lại như đang chợp mắt nghỉ ngơi.
Thanh Vũ ở bên cạnh cũng không nói không cười, thi thoảng nhìn động thái của người nhà họ La.
Trong đại đường, con cháu nhà họ La đều cúi đầu xuống, không dám nói một lời.
La Vạn Thủy sầm mặt, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Sở Bắc.
Ông ta đang đợi một cơ hội.
Một đòn giết chết Sở Bắc để trả thù cho con trai mình.
Mặc dù La Vĩ đứng bất động nhưng cả người lại ướt đẫm mồ hôi.
Ngoài Thanh Vũ, ông ta là người duy nhất biết thân phận thật của Sở Bắc, cũng chính vì thế mới càng cảm thấy sợ.
Thần Tướng Trấn Quốc, thực lực xuất hóa nhập thần, quyền thế ngút trời.
Thần tướng nổi giận, xác người chất đống, máu chảy thành sông.
Chỉ riêng nhà họ La, người ta chỉ cần một đầu ngón tay đã có thể nghiền ép chết cả nhà.
Gia chủ, ông mau về nhanh đi!
Dường như ông trời nghe thấy lời cầu xin của La Vĩ nên tai ông ta nghe tiếng bước chân dồn dập.
La Vạn Sơn mồ hôi nhễ nhại, thở hổn hển chạy vào.
Vừa bước vào cửa, La Vạn Sơn đã nhìn thấy thi thể của La Hoàng.
Tình trạng chết rất bi thảm, khiến ông ta sợ đến mức run rẩy.
Ông ta vô thức ngẩng đầu lên, khi lại nhìn thấy Sở Bắc, trong lòng đã có cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Hôm qua, trong mắt ông ta, Sở Bắc chỉ là một đứa con rể vô dụng mà mình chỉ cần giơ một ngón tay lên là có thể dễ dàng nghiền ép chết anh.
Nhưng bây giờ…
Cả người La Vạn Sơn run lẩy bẩy, không có can đảm nhìn thẳng vào Sở Bắc.
Thấy gia chủ đã về, người nhà họ La đều ngẩng đầu lên cảm thấy vui mừng.
Nhất là La Vạn Thủy, mặc dù ngày thường ông ta bất hòa với La Vạn Sơn.
Nhưng bây giờ ông ta cũng đang đợi La Vạn Sơn báo thù cho con trai ông ta.
La Vạn Thủy nhếch môi, nhưng không đợi ông ta lên tiếng.
Đã thấy La Vạn Sơn tiến về trước một bước hơi cúi người xuống với Sở Bắc.
“La… La Vạn Sơn chào cậu Sở”.
Chỉ một câu thôi đã khiến cả sảnh lớn lại rơi vào tĩnh lặng.
Mọi người há hốc miệng không thể tin được nhìn cảnh tượng này.
La Vạn Thủy nuốt vào trong những lời định thốt ra.
Con ngươi trừng lớn như vừa gặp ma.
Đường đường là gia chủ nhà họ La mà lúc này lại cung kính như thế với một kẻ mù?
Mọi người đều có suy nghĩ như thế, chẳng lẽ gặp ma thật rồi sao?
Chỉ có La Vĩ thầm thở phào.
Nhưng nhìn trái ngó phải lại chỉ có một mình gia chủ quay về, sắc mặt ông ta lại trở nên xấu đi.
Bầu không khí hơi quái lạ!
Trong sự quái lạ còn có áp lực.
“Thú vị!”
Cuối cùng Sở Bắc ngẩng đầu lên phá vỡ sự yên tĩnh.
Nhưng mọi người không khỏi nhìn nhau.
Thú vị?
Có ý gì đây?
Ngay cả La Vạn Sơn cũng hơi nhíu mày.
“Trước đó ông đi mời người giúp đỡ về, tại sao lại về có một mình?”
Sở Bắc ẩn ý cười nói.
Nhưng La Vạn Sơn nghe thế da dầu tê dại, lông tơ cả người đều dựng thẳng đứng.
“Cậu Sở, tôi, tôi…”
La Vạn Sơn hoảng hốt không nói nên lời, lời đã đến bên miệng như không thốt ra được.
“Ông chỉ có một cơ hội để giải thích, là chết hay sống là do ông chọn”.
Sở Bắc tựa người vào ghế, lạnh nhạt nói.
Rõ ràng chỉ là một câu nói có thể quyết định sống chết của nhà họ La.
Lúc này lại có thể nói ra nhẹ nhàng như thế.
Ực!
Cũng không biết là ai nuốt nước bọt.
Bầu không khí lại yên lặng đến đáng sợ.
Người nhà họ La đều cúi đầu xuống, cảm thấy áp lực trước nay chưa từng có.
Ngay cả La Vạn Thủy cũng như thế, ông ta đã thấy được Sở Bắc này chắc chắn không phải là người bình thường.
Sắc mặt La Vạn Sơn khó coi đến cực điểm.
Ông ta biết Sở Bắc không nói dối.
Nếu mình không lấy ra thứ đồ có thể ép bức cậu ta thật thì nhà họ La sẽ bị tiêu diệt.
Nghĩ đến đây, La Vạn Sơn cắn răng đưa bảng chữ mẫu mà Mạc Thư Vân đưa cho ông ta tới.
“Cậu Sở, tôi mời cậu xem thứ này”.
“Ồ? Thú vị đấy”.
Sở Bắc khẽ cười, vừa dứt lời Thanh Vũ bước lên trước nhận lấy bảng chữ mẫu.
“Cậu chủ, là một bức tranh chữ!”
Sở Bắc gật đầu, nhếch môi.
“Quả đúng là thú vị! Biết rõ tôi là người mù không nhìn thấy gì còn cho tôi “ngắm” một bức tranh chữ! Thú vị!”
Giọng điệu chế giễu nhưng La Vạn Sơn nghe mà toát cả mồ hôi lạnh.
Thử hỏi mà xem ai dám khinh thường Thần Tướng Trấn Quốc là kẻ mù chứ?
Ông ta quả thật không có ý này, đều là do cái lão Mạc Thư Vân chết tiệt kia.
Đúng thế, La Vạn Sơn căm hận Mạc Thư Vân.
“Cậu Sở, tôi…”
Vừa định lên tiếng giải thích nhưng lại thấy Sở Bắc khẽ xua tay.
“Thanh Vũ đọc cho tôi nghe xem”.
Thanh Vũ đáp, sau đó mở bảng chữ mẫu ra.
“Nhẫn một giờ sóng yên biển lặng, lùi một bước biển rộng trời cao”.
“Ký tên, Mạc Thư Vân”.
Giọng lạnh lùng của Thanh Vũ vang lên khắp sảnh lớn.
Người nhà họ La đều ngạc nhiên.
Dù sao ai mà không biết đến đại danh của Mạc Thư Vân?
Nếu có ông lão đó chống lưng thì tên mù trước mặt này sao còn dám làm loạn?
Chỉ có La Vạn Sơn và La Vĩ cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Nhất là La Vạn Sơn!
Ông ta thật sự không biết trên bức tranh chữ đó viết những gì.
Nếu mà biết, chắc chắn ông ta không dám đưa cho Sở Bắc xem.
Bảo Thần Tướng Trấn Quốc nhẫn nhịn một giờ?
Bảo Thần Tướng Trấn Quốc lùi một bước?
La Vạn Sơn tỏ vẻ khổ sở, trong lòng không biết đã mắng Mạc Thư Vân biết bao nhiêu lần rồi.
“Hay lắm!”
Bốp bốp bốp!
Tiếng vỗ tay rõ to vang lên kết hợp với bầu không khí lạ thường, càng thêm quái lạ.
Sở Bắc vừa vỗ tay vừa khẽ cười.
Vẻ mặt của anh khiến người ta không nhìn thấu được.
Nhưng La Vạn Sơn đã toát mồ hôi đến mức nhỏ tí tách xuống nền.
“Viết hay lắm, nhưng đưa cho một kẻ thù như tôi quả là đáng tiếc”.
Nói rồi Sở Bắc phất tay.
Bức tranh chữ đó bay về phía La Vạn Sơn.
La Vạn Sơn vô thức giơ tay ra nhận lấy.
Bức tranh hoàn chỉnh lập tức biến thành tro bụi.
La Vạn Sơn gần như không kịp phản ứng, trong tay chỉ còn lại một đống tro tàn.
Cả sảnh lớn đều vô cùng kinh ngạc.
Hành động này của Sở Bắc đã hoàn toàn khiến tất cả người nhà họ La kinh ngạc.
Không để họ phản ứng lại, Sở Bắc lại nói.
“Mạc Thư Vân! Tôi cho ông hai mươi phút mời ông ta đến đây”..