Giọng điệu bình thản, như có vẻ trêu chọc.
Khóe môi Sở Bắc ngậm cười, bình tĩnh vững vàng.
Không hề nhìn ra được suy nghĩ lúc này của anh.
Còn La Vạn Sơn cúi gằm mặt, mồ hôi chảy vào mắt cũng không dám lau đi.
Hành động này của Mạc Thư Vân rõ ràng là khiêu khích Sở Bắc.
Lần này không chỉ nhà họ La mà e rằng đến cả Mạc Thư Vân cũng khó mà yên thân.
“Đi đi.
Ông còn 19 phút nữa”.
Vẻ mặt Sở Bắc vẫn như cũ, chỉ có điều ngón trỏ khẽ khàng gõ tay vịn.
Có vẻ đang đếm ngược.
“Muộn một giây, nhà họ La bị giết cả họ”.
Ba chữ giết cả họ vừa thốt ra, dù La Vạn Sơn hay con cháu của nhà họ La đều chỉ cảm thấy một cơn lạnh lẽo tràn lên từ chân đến mặt, xộc thẳng vào não.
Rõ ràng là đầu thu, không khí dường như còn lạnh lẽo hơn cả mùa đông.
“Vâng, vâng, vâng, tôi đi ngay đây, tôi đi ngay…”.
La Vạn Sơn không dám nán lại, gần như là cuống cuồng chạy ra khỏi đại sảnh.
Hai mươi phút đã là rất eo hẹp rồi.
Nếu muộn một giây, nhà họ La chắc chắn khó tránh được việc phải chết.
La Vạn Sơn vừa đi thì Sở Bắc tựa vào ghế chợp mắt.
Dáng vẻ như việc không liên quan gì đến mình.
Nhưng người của gia tộc họ La bên dưới thì lại như ngồi trên đống lửa.
Không khí lại lần nữa trở nên kỳ quái.
…
Biệt thự ở núi Kỳ Hoàng!
Quản gia Chung rảnh rỗi không có việc gì làm, vẫn dọn dẹp lá rụng.
Dưới cái chòi ở sân, Mạc Thư Vân ngồi bệt dưới đất.
Đối diện ông ta là một ông lão gần 60 tuổi.
Mặc trên mình bộ đồ Trung Sơn, giản dị gọn gàng.
Gương mặt chữ Quốc, lông mày chữ Bát.
Có thể ngồi đối diện với Mạc Thư Vân thì thân phận đương nhiên không thấp.
Trên bàn cờ giữa hai người, quân trắng và đen xen vào nhau, không ai trên cơ ai.
“Ha ha, lão Mạc, mấy hôm không gặp mà khả năng chơi cờ của anh càng ghê gớm hơn rồi, không phải lén lút luyện đấy chứ?”.
Ông lão cười ha hả, đặt một quân cờ, một con rắn dài bỗng chốc sống dậy.
“Chỉ là kẻ thua cuộc dưới tay tôi, đối phó với Vương Càn anh thì sao phải như vậy?”.
Mạc Thư Vân hơi nhếch đuôi mắt, đặt quân trắng xuống, ngay lập tức thành thế trảm long.
“Ha ha, nước cờ hay!”.
Vương Càn khen ngợi, nhưng bàn tay đặt cờ lại không hề dừng lại.
Tiếp đó có vẻ nhớ ra cái gì.
“Nghe quản gia Chung nói La Vạn Sơn có vẻ đã tới đây”.
“Đúng vậy, gặp chút rắc rối, nhờ tôi giải quyết thôi”.
Mạc Thư Vân khẽ gật đầu, không hề dao động.
Nhưng Vương Càn nghe vào thì không kiềm được cau mày.
“Ồ? Dù gì nhà họ La cũng là gia tộc hạng hai, rắc rối gì mà phải xin anh?”.
Mạc Thư Vân hờ hững xua tay: “Rắc rối nhỏ thôi, tôi đã đưa danh thiếp đích thân viết, chắc chắn giải quyết được”.
Trong lúc nói thì đặt một quân cờ vào mắt rồng.
Con rồng vừa thành hình ngay lập tức bị thắt cổ.
Quân trắng được hồi sinh bằng một nước đi, đã phân định thắng thua rồi.
“Xùy xùy, vẫn là anh hơn một bậc”.
Vương Càn bỏ quân đên trong tay xuống, không biết nghĩ đến cái gì mà bất chợt cau mày.
“Anh Mạc ở Kỳ Hoàng lâu có biết một số tin không?”.
“Anh Vương chỉ về mặt nào?”.
Mắt Vương Càn lóe lên: “Hôm qua, Chu Minh Hạo và Dương Hải Đông đến khách sạn Thiên Dương, anh Mạc lẽ nào không biết?”.
“Ý anh là…”.
Mạc Thư Vân nghĩ đến cái gì đó hơi cau mày.
“Nghe đồn hôm qua thần tướng trấn quốc xuất hiện ở Khách sạn Thiên Dương, lẽ nào là thật?”.
“Nhưng sao đến giờ cũng không có tin tức gì?”.
Vương Càn thở dài: “Tôi cũng không biết, hôm qua lúc tôi đến thì muộn rồi.
Chưa gặp được thần tướng trấn quốc đúng là một việc đáng tiếc trong đời”.
“Đúng vậy”.
Nhắc đến thần tướng trấn quốc, Mạc Thư Vân cũng không kiềm được thổn thức.
“Thần tướng trấn quốc, bảo vệ nước nhà, trấn thủ phương Bắc, thực sự là người có tài có chí, khiến tôi hết sức khâm phục.
Nếu được gặp ngài ấy, thì đúng là phúc ba đời”.
Nói đến chỗ tiếc nuối, hai người đồng thời thổn thức.
Đưa mắt nhìn cả thành phố Tân Hải, ngoài thần tướng trấn quốc ra thì không có ai khác có thể khiến người ở cấp bậc như họ thế này.
“Tôi đã nhận được tin, tập đoàn Bắc Dã sắp tiến vào Tân Hải, xem ra có lẽ việc này là thật.
Không thể nhìn thấu buổi đấu thầu bốn hôm nữa”.
Trong lúc Vương Càn cảm khái thì giọng điệu không khỏi nặng nề thêm mấy phần.
Đến cả Mạc Thư Vân cũng cau mày.
Tập đoàn Bắc Dã chọn xen ngang vào lúc này.
Tình hình tích lũy nhiều năm của Tân Hải e là sắp thay đổi rồi.
Lúc đang cảm khái thì thấy quản gia Chung đến trước mặt, hơi hành lễ.
“Ông chủ, La Vạn Sơn lại đến rồi…”.
“Ồ?”.
Mạc Thư Vân hơi bất ngờ, tiếp đó cười khẽ một tiếng.
“Chắc là giải quyết rắc rối rồi nên đến cảm ơn.
Cũng phải, có chữ của tôi thì ai dám không nể mặt chứ?”.
Mạc Thư Vân cao ngạo cười, không hề chú ý biểu cảm kỳ lạ của quản gia Chung.
“Ông chủ, ông ta…”.
“Được rồi, cho ông ta vào đi.
Tôi còn có khách quý phải tiếp đón, bảo ông ta nói nhanh rồi cút đi cho nhanh”.
Mạc Thư Vân mất kiên nhẫn xua tay, quản gia Chung không dám chậm trễ vội vàng đi mời.
“Vẫn là anh Mạc lợi hại, một tấm danh thiếp mà như chủ tịch thành phố đích thân đến”.
Vương Càn cười, nịnh bợ một câu.
Mạc Thư Vân xua tay, trong mắt ánh lên vẻ kiêu ngạo.
“Chút chuyện nhỏ thôi, không đáng nhắc tới, không đáng…”.
Có điều còn chưa nói xong đã thấy La Vạn Sơn loạng choạng đi tới.
Phịch, ngay lập tức quỳ xuống trước mặt Mạc Thư Vân.
Gương mặt trắng bệch, vì sốt ruột và sợ hãi gần như vặn vẹo.
“Ông Mạc, cứu tôi với, ông phải cứu tôi đó”.
Cảnh tượng thế này khiến Vương Càn nhăn mày.
Còn Mạc Thư Vân thì lại mang vẻ mặt u ám.
“Câm miệng, đồ vô dụng, lẽ nào chút rắc rối cỏn con này cũng không giải quyết được?”.
Cũng không biết là vì mất mặt hay thực sự chán ghét La Vạn Sơn, Mạc Thư Vân ngay lập tức bực bội quát, ánh mắt như thể giết được người.
“Ông Mạc, đó… đó là…”.
La Vạn Sơn thực sự muốn khóc rồi.
Nhìn khắp Long Quốc, ai dám nói có thể giải quyết thần tướng trấn quốc?
Chỉ có điều còn chưa nói xong đã bị Mạc Thư Vân chán ghét ngắt lời.
“Đủ rồi! Nói thêm nữa thì chẳng phải là La Vạn Sơn ông vô dụng? Rắc rối bé tẹo thế này cũng không giải quyết được, ông còn có mặt mũi đến xin tôi? Tôi không nên giúp ông, mất công hỏng danh tiếng”.
Mạc Thư Vân ngay lập tức phất tay áo, xoay người bỏ đi.
Sự khinh thường và chán ghét trong giọng nói không hề che giấu.
La Vạn Sơn thấy thế thì vẻ mặt càng nhăn nhó hơn.
Nhưng trong lòng lại vô thức trào dâng cơn giận không tên.
Lúc đầu La Vạn Sơn làm mấy việc không vẻ vang gì cho Mạc Thư Vân.
Tạm thời không nói việc suýt thì vào tù, còn có mấy lần tính mạng cũng gặp nguy hiểm.
Nếu không thì tên họ Mạc này đã thân bại danh liệt từ lâu, làm gì có uy phong của hôm nay?
Nhưng giờ lúc sống chết tồn vong của nhà họ La ông ta lại chỉ để ý thể diện của mình, không hề quan tâm nhà họ La, sao có chuyện thế được chứ.
Nghĩ đến đây, La Vạn Sơn phẫn nộ, chợt cười khẩy trong bụng.
Chẳng phải ông cảm thấy mình lợi hại lắm sao?
Chẳng phải ông không coi người khác ra gì sao?
Chẳng phải ông không cho tôi nói ra thân phận của Sở Bắc sao?
Được, vậy tôi sẽ cho ông toại nguyện.
“Ông Mạc, không phải tôi vô dụng, mà Sở Bắc kia thực sự quá ngông cuồng.
Không những xé danh thiếp của ông trước mặt mọi người, mà còn bảo ông đến nhà họ La quỳ xuống xin lỗi nó trong vòng 20 phút”.
“Nếu không, nó sẽ đích thân san phẳng núi Kỳ Hoàng, bắt sống ông, diễu phố thị chúng”..