“Hừ, tôi không có hứng thú muốn biết cậu là ai”.
Mạc Thư Vân hừ một tiếng: “Tôi cho cậu năm phút, chuyện hôm nay tốt nhất phải nói cho rõ ràng, bằng không, tôi chắc chắn cậu sẽ hối hận”.
Sở Bắc vẫn rất bình tĩnh, từ tốn ngẩng đầu lên.
“Ông nên hỏi La Vạn Sơn, nếu không ông cũng sẽ hối hận”.
“Hử?”
Mạc Thư Vân nhíu mày, sau đó cảm thấy không đúng, quay đầu lại nhìn La Vạn Sơn đang tỏ ra sợ hãi, thậm chí trong mắt còn hiện lên vẻ khinh thường.
“Này tên vô dụng, nói đi, thằng nhóc này có lai lịch gì thế”.
“Tôi muốn xem thử cậu ta có thứ gì để tự tin đến mức dám khiêu khích tôi”.
Ông ta vừa nói thế, ngoài La Vĩ, mọi người đều dựng thẳng tai lên nghe.
Ánh mắt đồng loạt đổ sang nhìn La Vạn Sơn.
Họ cũng rất thắc mắc rốt cuộc Sở Bắc có thân phận gì.
Đối diện với ánh mắt nóng rực của mọi người, La Vạn Sơn nuốt nước bọt, ông ta ủ rũ ngẩng đầu lên.
“Cậu, cậu Sở đây là! là Thần Tướng Trấn Quốc”.
Chỉ một câu nói mà La Vạn Sơn phải lắp bắp một hổi mới nói hết cả câu.
Bốn chữ này vừa được thốt ra, mọi người đều ngây người trong phút chốc, sau đó không khí bỗng chốc rơi vào lặng im.
Thần Tướng Trấn Quốc, cái tên vừa quen thuộc vừa xa vời vợi nhưng cũng rất tôn quý.
Càng không biết là mục tiêu và thần tượng của biết bao nhiêu người.
Bây giờ thế mà lại đến nhà họ La bé nhỏ này?
Người nhà họ La đều ngây ngốc dường như đã hóa đá.
Sự chênh lệch quá lớn khiến họ nhất thời không phản ứng kịp.
Thần Tướng Trấn Quốc đích thân đến nhà họ La hỏi tội, họ không biết đây là vinh hạnh hay xui xẻo của nhà họ La nữa.
Chỉ có La Vạn Thủy là mặt không còn giọt máu.
Cả người lảo đảo muốn ngã.
Trước đó ông ta nói muốn giết Thần Tướng Trấn Quốc để trả thù cho con trai?
Còn muốn xẻo từng miếng thịt trên người Thần Tướng Trấn Quốc nữa?
Phịch!
La Vạn Sơn ngã nhào xuống đất, vừa cảm thấy vui mừng vừa thấy tuyệt vọng.
Ông ta có thể sống đến giờ đúng là mạng lớn.
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào”.
Vẻ mặt Mạc Thư Vân trở nên cứng nhắc, mắt trợn trừng.
Nói rồi ông ta lùi về sau mấy bước, không dám tin nhìn Sở Bắc.
Trẻ, trẻ tuổi quá!
Sở Bắc trước mặt còn chưa đến ba mươi tuổi.
Hơn nữa còn là một kẻ mù, một đứa con rể của nhà họ Lạc bé nhỏ.
Tên vô dụng này sao có thể là Thần Tướng Trấn Quốc được chứ?
“La Vạn Sơn, tốt nhất đừng lừa tôi”.
Mạc Thư Vân trách móc, quay đầu lại nhìn Sở Bắc.
“Còn cậu nữa, dám cả gan giả danh Thần Tướng Trấn Quốc, đây là tội chết đấy”.
“Đừng nói cậu, ngay cả nhà họ Lạc cũng sẽ chôn cùng cậu”.
Mạc Thư Vân nghiêm giọng nói.
Thần Tướng Trấn Quốc là nhân vật đứng trên đỉnh cao, cũng là người mà ông ta kính ngưỡng.
Dù biết anh ở Tân Hải nhưng Mạc Thư Vân cũng không tin.
Sở Bắc đối diện này lại là Thần Tướng Trấn Quốc.
“Vậy à?”
Sở Bắc không giận mà khẽ cười.
“Tôi có thể chứng minh nhưng phải trả giá bằng mạng của ông”.
Câu nói này khiến Mạc Thư Vân hoàn toàn sụp đổ.
Thật ra nhìn biểu hiện của La Vạn Sơn là ông ta đã dao động rồi.
Những lời này của Sở Bắc lập tức trở thành cọng rơm cuối cùng khiến ông ta sụp đổ.
Ngoài Thần Tướng Trấn Quốc, không ai có thể có khí phách như thế.
Ngoài Thần Tướng Trấn Quốc, không ai ở Tân Hải có thể ung dung bình tĩnh khi gặp ông ta.
Như thể lấy mạng ông ta chỉ là một ý nghĩ.
Mà Thần Tướng Trấn Quốc lại tỏ ra xem thường như thế.
“Sao, sao lại thế?”
Mạc Thư Vân lẩm bẩm, sắc mặt lúc xanh, lúc trắng, cả người vội lùi về sau, lảo đảo muốn ngã.
Biết được thân phận thật của Sở Bắc, tự tin và kiêu ngạo của ông ta đã hoàn toàn đổ vỡ.
Dù sao cả Long Quốc này ai dám hùng hồn nói có thể so cao thấp với Thần Tướng Trấn Quốc?
“Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ nhỉ!”
Sở Bắc lắc đầu: “Ông nói xem nên tính là tội gì?”
“Đây…”
Mạc Thư Vân run rẩy, răng nghiến đến mức sắp vỡ.
Nhưng dù biết thân phận thật của Sở Bắc, sự kiêu ngạo cũng không cho phép ông ta cúi đầu chịu thua.
“Dù… dù cậu là Thần Tướng Trấn Quốc thì thế nào?”
Mạc Thư Vân nghiến răng muốn vùng dậy chiến đấu.
“Rồng lớn không áp nổi rắn bản địa, ở Tân Hải này tôi không cần phải sợ cậu”.
“Tôi… tôi và các gia chủ gia tộc lớn ở Tân Hải là bạn, có quan hệ thân thiết với chủ tịch thành phố, cậu, cậu không thể động vào tôi”.
Mạc Thư Vân nói nhưng ai cũng nhìn ra ông ta đang cố chấp mà thôi.
Còn La Vạn Sơn lại nhếch môi khinh thường.
Thần Tướng Trấn Quốc, ngay cả rồng mạnh cũng có thể chèn ép được thì một người nhỏ bé như ông có là gì.
Nếu đã không tự biết lượng sức mình như thế, Mạc Thư Vân quả thật chỉ là người lừa đời lấy tiếng.
“Chủ tịch thành phố? Chu Minh Hạo à?”
Sở Bắc khẽ cười, giọng nói còn xen lẫn chút thích thú đùa vui.
“Ông ta đang đứng canh cửa bên ngoài kìa”.
Sắc mặt Mạc Thư Vân bỗng chốc trở nên trắng bệch, môi run rẩy không nói được một câu nào.
Chút kiêu ngạo còn lại cũng bị thổi bay sạch sẽ.
Ông ta biết dù mình đang ở Tân Hải cũng có thể một tay che trời.
Nhưng như thế vẫn quá mức nhỏ bé so với Thần Tướng Trấn Quốc.
Nhỏ đến mức chẳng bằng một con kiến bé tí kia nữa.
Nghĩ đến đây, cuối cùng Mạc Thư Vân cũng chịu buông sự kiêu ngạo của mình xuống.
“Cậu Sở, chuyện hôm nay là do tôi đường đột, mong cậu Sở tha tôi, tôi đi đây”.
Nói rồi Mạc Thư Vân cúi đầu xuống, xoay người muốn trốn.
“Đứng lại!”
Cũng đúng lúc này, Sở Bắc lại nói.
Chỉ hai từ nhưng lại như một lời chú định vào cơ thể.
Mạc Thư Vân dừng bước chân, không thể nào nhúc nhích thêm chút nào nữa.
Tí tách!
Một giọt mồ hôi rơi xuống dọc theo trán.
“Cứ thế mà đi chẳng phải đơn giản quá rồi sao?”
Sở Bắc cong môi, nhưng nụ cười đó lại khiến người khác cảm thấy rét run.
“Thế cậu muốn làm sao?”
Mạc Thư Vân xoay người lại, mặc dù giọng nói vẫn có vẻ khá bình tĩnh nhưng trong lòng đã loạn cào cào.
Nếu Thần Tướng Trấn Quốc muốn dạy dỗ ông ta, chỉ cần một ngón tay thôi cũng khiến ông ta không bao giờ có thể trở mình.
“Không muốn làm sao cả”.
Sở Bắc lạnh nhạt cười, cuối cùng đứng lên.
Thoáng chốc khí tức nghiêm nghị ập đến.
Dù Sở Bắc vẫn chưa làm gì nhưng vẫn khiến mọi người ở đó cảm thấy nghẹt thở.
“Lúc nãy tôi tặng tôi một bức mẫu chữ, nếu tôi không đáp lễ thì chẳng phải là thất lễ rồi sao?”
Sở Bắc mỉm cười, bất kể là từ ngữ hay vẻ mặt đều khiến người khác không nhìn thấu.
Sắc mặt Mạc Thư Vân đỏ lên, trong mắt hiện lên vẻ gượng gạo.
Trước đó bức bức tranh chữ của mình là định làm cho Thần Tướng Trấn Quốc sợ.
Ngay cả khi tự mình nghĩ đến, nó quá kỳ quái.
Thậm chí là nực cười.
Nhưng ông ta đang không hiểu ý của Sở Bắc là gì.
Chẳng lẽ trước khi đi còn muốn tặng quà cho ông ta?
Trong khi mọi người còn chưa hiểu rõ ý anh là sao, Sở Bắc nói.
“Tôi không chịu được bức tranh chữ đó của ông, ở đây không có bút lông, vậy thì tôi tặng ông vài câu”.
“Núi Kỳ Hoàng cũng xem như là một động thiên phúc địa, chính là nơi thích hợp để dưỡng già, những năm tháng còn sống ông hãy cứ hưởng phúc ở đó đi”.
Vừa dứt lời Mạc Thư Vân sửng sốt, có linh cảm không hay.
“Có ý gì?”
Sở Bắc khẽ cười: “Không có ý gì cả, chỉ muốn để ông từ từ hưởng phúc mà thôi”.
“Nửa đời còn lại, không lo cơm ăn áo mặc, không còn phiền não, chẳng qua đời này không được rời khỏi núi Kỳ Hoàng một bước”.
Giọng điệu Sở Bắc không hề dao động như thể đang nói về một chuyện cực kỳ bình thường.
.