“Đây…”
Mạc Thư Vân ngây người, trong mắt là sự sợ hãi cùng tuyệt vọng.
Ngay cả người nhà họ La cũng đều trợn to mắt, há hốc miệng, sau lưng ớn lạnh.
Mặc dù Sở Bắc nói rất nhẹ nhàng nhưng chỉ mấy câu ngắn ngủi là anh đã hạn chế nửa đời sau của Mạc Thư Vân.
Mặc dù núi Kỳ Hoàng rất tốt nhưng nếu cả đời không thể ra ngoài, ai mà có thể chịu được sự cô độc này?
Đừng thấy Mạc Thư Vân sống ẩn ở Kỳ Hoàng mà lầm, mỗi tháng cũng chỉ sống trên núi mười ngày mà thôi.
Nếu bảo ông ta nửa đời sau chỉ có thể ở mãi núi Kỳ Hoàng thì còn khó chịu hơn cả giết ông ta nữa.
“Cậu chủ đã ban ơn mà ông còn không cảm ơn à?”
Tiểu Thanh ở bên cạnh lạnh nhạt nói, khiến Mạc Thư Vân hoàn hồn.
Chỉ là vẻ mặt này còn khó coi hơn cả bị đấm.
Đây rõ ràng là trừng phạt mà lại muốn ông ta cảm ơn?
Đạo lý gì vậy chứ?
Chẳng qua ông ta còn lựa chọn nào khác sao?
Ông ta không hề nghi ngờ việc nếu mình dám từ chối, chỉ sợ kết cục không khác mấy với thi thể của La Hoàng dưới đất.
“Cảm ơn cậu Sở ban ơn”.
Rít ra năm chữ từ kẽ răng, Mạc Thư Vân đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Nói rồi vừa định rời đi, Sở Bắc lại nói.
“Tốt lắm, mong ông đừng phụ ý tốt của tôi, nếu không tôi sẽ làm khó ông đấy”.
Nói rồi Sở Bắc lại ngồi xuống, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.
Mạc Thư Vân biết Sở Bắc đang cảnh cáo mình.
Lời cảnh cáo không hề có ý che giấu.
Mạc Thư Vân dừng nghiến răng nghiến lợi, sau đó mới nhếch nhác rời khỏi đó, trước khi đi còn hung hăng trợn mắt với La Vạn Sơn.
Ông ta không phải kẻ ngốc.
Rõ ràng hôm nay ông ta đã bị La Vạn Sơn gài.
La Vạn Sơn chết tiệt, đợi đấy cho tôi!
Dù không thể ra khỏi núi Kỳ Hoàng nhưng ông đây vẫn sẽ chỉnh chết họ La các người!
Còn La Vạn Sơn, mặc dù vẫn đang lo sợ cúi đầu xuống nhưng sắc mặt đã trở nên u ám.
Không chỉ là vì đắc tội với Mạc Thư Vân.
Quan trọng hơn là Mạc Thư Vân vừa đi thì sẽ đến lượt nhà họ La ông ta.
Bầu không khí lại trở nên yên tĩnh.
Im lặng đến mức có phần hơi quái lạ.
Mọi người đều không dám nói gì, ngay cả Sở Bắc cũng không nói nhưng vẫn khiến họ nghẹt thở.
“Gia chủ La, ông không muốn nói gì với tôi sao?”
Sở Bắc bình tĩnh nói, La Vạn Sơn run rẩy.
Ông ta biết tiếp theo đây đã đến lúc nhà họ La bị xét xử.
“Cậu Sở, tôi… tôi…”
La Vạn Sơn lắp bắp, vừa nói được vài chữ thì điện thoại bỗng vang lên ngắt lời ông ta.
La Vạn Sơn sửng sốt, liếc nhìn màn hình điện thoại, mắt trợn tròn nhanh chóng bỏ điện thoại vào túi.
Chỉ là chân tay hoảng loạn quên ngắt máy.
Tiếng chuông điện thoại vẫn vang vọng cả sảnh lớn.
“Gia chủ La, tại sao không nhấc máy? Lẽ nào ông đang chột dạ?”
Sở Bắc khẽ cười: “Nếu thế thì tôi nhấc máy giúp ông nhé”.
Anh vừa dứt lời, Thanh Vũ đi đến trước mặt La Vạn Sơn, giơ tay phải ra.
Sắc mặt La Vạn Sơn trở nên trắng bệch, tay run rẩy đặt điện thoại vào trong tay Thanh Vũ.
“Cậu chủ”.
Thanh Vũ để điện thoại trước mặt Sở Bắc, đồng thời nhấc máy và nhấn nút bật loa ngoài.
“Ha ha, gia chủ La, cuối cùng cũng thuận lợi hoàn toàn nhiệm vụ, đã bắt được mục tiêu, tôi sẽ đưa đến chỗ ông, đến lúc đó đừng quên anh em đấy”.
Phịch!
Trong điện thoại vang lên giọng nói đắc ý của Vương Hổ, La Vạn Sơn lập tức ngã xuống đất, mặt xám như tro.
Những người họ La khác nhìn nhau.
Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng cảm nhận được chỉ sợ đã có chuyện lớn rồi.
Quả nhiên sắc mặt Sở Bắc trở nên lạnh lùng.
“Ai?”
Chỉ một chữ đã ẩn chứa cơn giận, anh phải xác nhận.
“Ai? La Vạn Sơn, chẳng phải ông bảo tôi bắt cóc con gái của Lạc Tuyết sao? Không lẽ ông không định thanh toán à? Đợi chút, anh không phải là La Vạn Sơn, anh là ai?”
Đầu bên kia điện thoại, Vương Hổ cũng nhận ra có gì đó không đúng, lập tức hỏi lại.
Hắn ta vừa nói thế, bầu không khí lạnh đến cực điểm.
Không khí nặng nề gần như có thể đóng thành băng.
Hơi thở lạnh như băng toát ra từ cơ thể Sở Bắc.
Như thể sắp đóng băng lại.
Hơi thở tràn ngập sát khí cực kỳ nghiêm nghị như thể vừa dứt lời, người trong sảnh lớn đều không còn cơ hội sống sót.
Người nhà họ La lập tức hóa đá.
Cả người run rẩy không thôi.
Trong lòng chỉ còn lại sự tuyệt vọng.
Gia chủ thế mà lại đi bắt cóc con gái Lạc Tuyết?
Con gái của Lạc Tuyết chẳng phải là con gái của Thần Tướng Trấn Quốc sao?
Bắt cóc con gái của Thần Tướng Trấn Quốc…
Mọi người đã vô cùng hoảng sợ.
Bắt cóc con gái của Thần Tướng Trấn Quốc, dù có một trăm nhà họ La cũng không đủ giết.
Thôi xong, lần này thì xong thật rồi.
“Mười phút!”
Sở Bắc chậm rãi đứng dậy nói.
Giọng anh đã lạnh đến mức có thể so được với khí lạnh hàng ngàn năm dưới lòng đất Bắc Cực.
Khiến mọi người đều cảm thấy ớn lạnh dâng lên từ lòng bàn chân đến mi tâm.
Ngay cả Thanh Vũ cũng thế.
Bao nhiêu năm rồi, đã rất lâu rồi thần tướng chưa nổi giận đến thế.
Lần trước còn là lúc dị tộc tràn vào Bắc Dã tàn sát người dân Long Quốc.
Ngày hôm đó thần tướng cũng tức giận như thế này.
Thế là…
Ba tướng mười hai hộ vệ của Bắc Dã phát động phản công dưới sự dẫn dắt của Sở Bắc, giết sạch hết hàng chục ngàn dị tộc tràn vào Bắc Dã, không để ai sống sót.
Còn Thần Tướng Trấn Quốc đơn phương độc mã đánh vào trong nội bộ của dị tộc.
Một minh tàn sát ba ngày ba đêm.
Một trăm nghìn người xuất sắc nhất của dị tộc đều bị giết hết.
Lại một mình chiến với năm chiến tướng của dị tộc, cuối cùng giết được ba người, hai người còn lại chạy thoát.
Ba ngày ngắn ngủi khiến dị tộc sợ hãi không dám có động tĩnh gì nữa.
Máu nơi ấy biến thành dòng sông máu.
Cả dị tộc đều run rẩy sợ hãi!
Một mình anh gần như hủy diệt cả dị tộc.
Cũng chính trận đó đã làm nên danh tiếng của Sở Bắc.
Cái danh sát thần cũng truyền đi khắp thế giới.
Càng khiến người dân Long Quốc kính ngưỡng.
Bây giờ vì quan hệ của con gái là Thần Tướng Trấn Quốc lại nổi giận lần nữa.
Ngay cả Thanh Vũ cũng không dám nói tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
“Mười phút, dẫn Vũ Tâm đến nhà họ La, nếu con bé mất một sợi tóc, tôi sẽ giết cả nhà anh”.
Nói rồi Sở Bắc lập tức cúp máy.
Mặc dù giọng điệu vẫn rất bình tĩnh nhưng đằng sau sự bình tĩnh đó lại là cơn sóng ngầm.
Nếu trút giận thì nhà họ La chỉ còn lại cát bụi.
Cả sảnh lớn rơi vào im lặng.
Sở Bắc ngẩng đầu lên, ánh mắt trống rỗng như địa ngục.
“Nếu Vũ Tâm mất một sợi tóc, nhà họ La sẽ không còn sót lại gì đâu”.
Giọng nói lạnh lẽo của không hề có cảm xúc.
Vừa dứt lời người nhà họ La quỳ rạp xuống đất, trên mặt chỉ còn lại sự tuyệt vọng.
La Vạn Sơn cũng thế, chỉ cảm thấy hối hận không thôi.
Mười phút ngắn ngủi nhưng với nhà họ La.
Mỗi một giây đều dài như một năm.
Mười phút như thể một thế kỉ với họ.
Sở Bắc vẫn không động đậy, yên tĩnh ngồi đợi.
Bất cứ lúc nào cũng có thể quyết định sống chết của nhà họ La.
Cuối cùng tiếng bước chân vang lên.
Chỉ thấy một người đàn ông ba mươi tuổi dẫn theo một bé gái đi vào.
Nhìn thấy La Vạn Sơn thì cảm thấy không vui.
“Gia chủ La, lúc nãy ông có ý gì? Không phải cho rằng Long Hổ Môn tôi dễ ức hiếp đấy chứ?’.