"Bố, mẹ bị sao vậy? Tại sao mẹ lại mắng bố?"
Trong vòng tay của anh, đôi mắt ngấn nước của Tâm Nhi phản chiếu khuôn mặt của Sở Bắc.
Cô bé vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, hỏi một cách rụt rè.
"Tâm Nhi nghe lầm rồi.
Mẹ không mắng bố! Mẹ là người tốt nhất trên đời, sao có thể mắng bố được?"
Sở Bắc lắc đầu, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái với vẻ mặt chua xót.
"Vâng, mẹ là người tốt nhất trên đời!"
Cô gái nhỏ cười gật đầu, vòng tay qua cổ Sở Bắc: "Bố cũng vậy!"
!
Chỉ trong thời gian mười mấy phút ngắn ngủi, toàn bộ bệnh viện đã nổ tung!
Ngay cả Phương Chính Quân cũng không thể ngồi yên.
Đích thân đưa người tìm kiếm khắp nơi!
Chỉ có Lạc Tuyết ngồi một mình trên giường bệnh, sững sờ nhìn món đồ chơi kỳ lân của con gái.
Nước mắt làm nhòe đi lớp trang điểm của cô, nhưng cô chẳng hề quan tâm.
Đau đớn đến tan nát cõi lòng!
Mọi động lực và sự chống đỡ của cô ấy đã sụp đổ!
Cót két !
Cánh cửa nhẹ nhàng được đẩy ra!
Cô ngẩng phắt đầu lên, trong tim hy vọng người đẩy cửa bước vào là con gái.
Sau đó lao vào vòng tay của cô nũng nịu!
Chỉ tiếc là, cô đã thất vọng khi nhìn thấy chiếc gậy trúc sau cánh cửa!
"Sở Bắc, anh còn tới đây làm gì? Đến xem chuyện cười của tôi à? Anh mau! "
"Mẹ? Mẹ bị sao vậy? Tại sao mẹ lại khóc?"
Giọng nói trẻ thơ khiến lời nói của Lạc Tuyết đột ngột dừng lại!
Phía sau chiếc nạng, Tâm Nhi nắm tay Sở Bắc tung tăng bước vào.
Thấy mẹ đang khóc, đột nhiên cô bé mở to mắt ngạc nhiên hỏi.
"Tâm Nhi?"
Lạc Tuyết sững sờ, lúc này, cô còn tưởng rằng mình đã nhìn nhầm!
Sau khi định thần lại, cô lao tới ôm con gái vào lòng.
"Con đã đi đâu vậy? Mẹ lo chết đi được con có biết không?"
Ôm con gái trong tay, Lạc Tuyết khóc vì sung sướng.
Từ thiên đường đến địa ngục, và từ địa ngục, trở lại thế giới loài người.
Sự chênh lệch như vậy không phải ai cũng có thể chịu đựng được.
"Mẹ đừng khóc!"
Tâm Nhi dùng tay khẽ lau nước mắt cho Lạc Tuyết, mắt cô vẫn đỏ hoe!
"Anh dẫn Tâm Nhi đi dạo, anh không nói trước với em, thật xin lỗi!"
Giọng điệu Sở Bắc nhẹ nhàng vang lên, nhưng anh vẫn che giấu sự thực.
Anh không muốn Lạc Tuyết lo lắng.
"Thật sao?"
Lạc Tuyết cau mày, thấy con gái cúi đầu liền hướng ánh mắt về phía Sở Bắc!
Dựa vào tình hình lúc trước, con gái chắc chắn đã gặp nạn.
Nhưng Sở Bắc nói họ chỉ ra ngoài đi dạo sao?
Có thể là do mình suy nghĩ quá nhiều chăng?
Không đúng, không thể đơn giản như vậy được!
"Dù chuyện có thế nào, Tâm Nhi không sao là được rồi!"
Thấy Sở Bắc không nói, Lạc Tuyết ôm con gái và lẩm bẩm một mình.
Mất rồi lại tìm được, đó là sự phù hộ của ông trời.
Cô không bao giờ muốn trải qua cảm giác này một lần nữa.
"Cô Lạc Tuyết, chúng tôi đã tìm khắp bệnh viện nhưng vẫn không tìm được con gái cô, hay là báo! "
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra.
Khuôn mặt của Phương Chính Quân rất khó coi, ông ta vừa thở hổn hển vừa bước vào phòng.
Tuy nhiên, từ ‘’cảnh sát’’ vẫn chưa được nói ra mà lại dừng đột ngột.
Ông ta không ngờ rằng Sở Bắc đã quay lại.
Bất ngờ hơn nữa, ngay cả Lạc Vũ Tâm đã mất tích cũng ở đó.
Chuyện này…
"Cảm ơn ông, viện trưởng Phương, con gái tôi đã trở lại rồi, đã gây phiền phức cho ông rồi!"
Lạc Tuyết vội ôm con gái đứng dậy bày tỏ lòng biết ơn.
Phương Chính Quân gật đầu đáp lại, nhưng mắt lại nhìn về phía Sở Bắc.
"Sở tiên sinh, chuyện này! "
Sở Bắc nhẹ nhàng vẫy vẫy tay ngắt lời và hướng về phía Lạc Tuyết.
"Tiểu Tuyết, em đưa Tâm Nhi nghỉ ngơi một chút đi, phần còn lại giao cho anh!"
Nói xong, không đợi Lạc Tuyết trả lời, Anh đã quay người bước lên phòng giám sát trên lầu!
Thấy vậy, Phương Chính Quân vội đi theo!
"Tiên sinh, video giám sát quả thực đã bị thao túng!"
Tầng năm, phòng giám sát!
Thanh Vũ đột nhiên xuất hiện như một bóng ma, khiến các kỹ thuật viên trong bệnh viện giật mình!
Nếu không có Sở Bắc và Phương Chính Quân đi cùng phía sau, e rằng bọn họ đã gọi cảnh sát rồi!
"Năm phút, khôi phục tập tin!"
Sở Bắc gật đầu, ngồi xuống đối diện Thanh Vũ.
Những lời vừa nói ra khiến các kỹ thuật viên có mặt phải nhíu mày kinh ngạc.
Vừa rồi, bọn họ đã cố gắng hai tiếng đồng hồ, nhưng không có kết quả.
Mà giờ lại muốn khôi phục video sau năm phút?
Đó thật là điều viển vông!
"Sở tiên sinh, vừa nãy con gái cậu đã trở về rồi, cậu xem! "
Phương Chính Quân nói một cách thận trọng.
Vì danh tiếng của bệnh viện, đương nhiên ông ta không muốn làm to chuyện.
"Ông sẽ biết ngay thôi!"
Sở Bắc không giải thích, và luôn điềm tĩnh.
Giọng điệu của Phương Chính Quân ngưng lại, không nói thêm lời nào nữa!
"Tiên sinh, xong rồi!"
Rất nhanh, chỉ trong vòng hai ba phút, Thanh Vũ đột nhiên đứng lên!
Còn các tệp video giám sát đã nguyên vẹn như cũ!
"Chuyện này, sao có thể như vậy được?"
Bên cạnh, nhiều kỹ thuật viên sững sờ và lẩm bẩm không thể tin được!
Video giám sát, rõ ràng có người đã cố tình xóa đi một phần.
Mặc dù đĩa cứng không bị hỏng, nhưng rõ ràng khôi phục được là một quá trình phức tạp và khó khăn.
Nhưng chỉ mất một vài phút đã làm xong?
Cô gái này nhìn mới ngoài hai mươi tuổi, mà đã có bản lĩnh như vậy?
Sở Bắc gật đầu hài lòng!
Thanh Vũ không chỉ là một trong mười hai vệ quân của Bắc Dã.
Cô cũng là hacker hàng đầu trên thế giới.
Vấn đề nhỏ này không thể làm khó cô được!
"Viện trưởngPhương, nhìn đi!"
Sở Bắc không đứng dậy, nhưng ra hiệu với Phương Chính Quân.
Phương Chính Quân cau mày và nghiêng người về phía trước.
Chỉ sau một vài cái nhìn, ông ta ngay lập tức hiểu ý của Sở Bắc.
"Khốn kiếp, làm sao có thể?"
Đoạn video rất rõ ràng, đối diện với cánh cửa phòng bệnh của Lạc Vũ Tâm!
9 giờ 20 phút sáng, một bác sĩ trung niên mặc áo choàng trắng đẩy cửa bước vào!
Không biết hắn đã làm gì với Lạc Vũ Tâm, Lạc Vũ Tâm nhanh chóng hôn mê.
Cô bé bị bác sĩ trung niên bế ra khỏi phòng bệnh.
Mọi thứ đều tự nhiên và suôn sẻ!
Ngay cả khi có nhiều y tá và bệnh nhân đi ngang qua thì cũng không có gì bất thường cả!
Rõ ràng nó đã được lên kế hoạch từ trước.
Thanh Vũ liền gõ phím, trên màn hình xuất hiện một đoạn video khác!
Hiện trường, rõ ràng là cửa sau của bệnh viện!
Tên bác sĩ trung niên nhanh chóng xuất hiện và trao Lạc Vũ Tâm cho một người đàn ông khác!
Và người đàn ông đó là Vương Hổ đã chết!
Vương Hổ nhanh chóng lái xe rời đi, tên bác sĩ trung niên nhìn chiếc phong bì căng phồng trên tay.
Hắn cởi áo blouse trắng, vẫy một chiếc taxi rồi nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt!
"Đi, gọi Trương Khải đến đây cho tôi, hôm nay tôi phải lột da hắn!"
Sau khi xem xong màn giám sát, Phương Chính Quân vỗ bàn, mặt mày tái đi.
Lồng ngực ông ta phập phồng lên xuống vì tức giận, và những đường gân trên trán ông ta nổi rõ như muốn bật ra.
Thảo nào, thảo nào Sở Bắc muốn xem camera giám sát!
Bởi vì người đưa Lạc Vũ Tâm đi là một bác sĩ trực trong khoa phẫu thuật của bệnh viện, Trương Khải!
Đây không phải là một vụ mất tích, rõ ràng là một vụ bắt cóc!
Một vụ bắt cóc do người trong bệnh viện cấu kết với người ngoài!
Nghĩ đến đây, Phương Chính Quân trên trán lập tức đổ đầy mồ hôi lạnh.
"Sở, Sở tiên sinh, cậu yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ cho cậu một lời giải thích!"
Đáp lại điều này, vẻ mặt Sở Bắc không có biểu hiện vui mừng hay tức giận mà chỉ khẽ xua tay.
"Tìm ra người đó trước, sau đó nói chuyện sau!".