Khách sạn Tinh Thần là một trong số ít những khách sạn lớn năm sao ở Tân Hải, là sự lựa chọn hàng đầu của các nhân vật cấp cao.
Trong căn phòng hạng Tổng thống sang trọng ở tầng năm.
Dương Xuyên mặc áo choàng tắm và nằm thoải mái trên ghế sofa.
Tay lắc ly rượu vang, trông dáng vẻ cực kỳ thoải mái.
“Nghe cậu nói thế chắc là kế hoạch của chúng ta thất bại hoàn toàn rồi?”
Dương Xuyên hơi híp mắt, thờ ơ nhìn tâm phúc bên cạnh.
“Cậu Dương, hiện giờ thì là thế”.
Tâm phúc cúi đầu xuống, mặt không để lộ cảm xúc gì.
“Ồ? La Vạn Sơn thì sao? Chút việc nhỏ này mà cũng làm không được, ông ta không định giải thích gì với tôi à?”
Tâm phúc nghe thế thì khẽ nhíu mày, vẻ mặt hơi quái lạ.
“Cậu chủ, không biết nhà họ La đã xảy ra biến cố gì mà một tiếng đồng hồ trước, họ đã bán hết tất cả tài sản dưới tên nhà họ La, ngay cả tập đoàn La Thị cũng bị bán”.
“Không chỉ thế, người nhà họ La sau khi quay về gia tộc thì không có động tĩnh gì nữa”.
“Không khí ở nhà họ La có vẻ trầm lặng hơn nhiều”.
Nghe tâm phúc nói xong, Dương Xuyên bỗng đứng dậy, mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“Ồ? Thú vị đấy”.
“Có nghe ngóng được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”
Tâm phúc gượng cười mà lắc đầu.
“Thiếu chủ, tôi đã nghe ngóng được là hôm nay chủ tịch thành phố dẫn theo các lãnh đạo đến đó một chuyến, còn thông tin về những chuyện khác cứ như đã bị tiêu hủy, hoàn toàn không thể tra ra được”.
“Hơn nữa, hình như người nhà họ La cũng đang trốn chúng ta, tôi đã thử vài lần nhưng họ không chịu tiết lộ gì cả”.
“Vậy à?”
Nghe tâm phúc nói thế, Dương Xuyên nhíu mày.
“Chu Minh Hạo đến nhà họ La làm gì, đừng nói ông ta ra tay với nhà họ La nhé?”
“À phải rồi…”, tâm phúc bỗng nghĩ ra gì đó.
“Hình như ông cụ Mạc Thư Vân cũng đến nhà họ La, sau đó vội vàng đi ra khỏi đó, trông bộ dạng sợ hãi gì đó lắm…”
“Mạc Thư Vân? Mạc Thư Vân ở núi Kỳ Hoàng?’
Dương Xuyên hơi bất ngờ, nhưng cũng cảm thấy hứng thú.
“Chỉ một Chu Minh Hạo vẫn chưa dọa được Mạc Thư Vân đâu nhỉ?”
Là nhân vật tầm cỡ ở thành phố Tân Hải, dĩ nhiên Dương Xuyên từng nghe nói đến danh tiếng của Mạc Thư Vân.
Nguyên nhân chủ yếu vẫn là vì người này từng đến nhà họ Dương để tặng đủ thứ quà tặng vào dịp lễ tết.
Vẻ ngoài ông ta vẫn khá nho nhã, lịch sự, văn vẻ nhưng Dương Xuyên biết ông ta chỉ đang giả vờ làm một đấng quân tử.
Thế nên dĩ nhiên Dương Xuyên sẽ không để tâm đến ông ta.
Nhưng hắn ta không ngờ chuyện này lại có liên quan đến người này.
“Tên mù đó thì sao? Còn con gái hắn nữa, thế nào rồi?”
Tâm phúc cau mày, vẻ mặt thêm vài phần nghiêm túc.
“Thiếu chủ, Sở Bắc và con gái hắn không có chuyện gì, vẫn bình an vô sự, mà người mà La vạn Sơn phái đi đều chết hết”.
“Chết rồi?”
Lúc này Dương Xuyên mới thật sự ngây người.
Vốn dĩ hắn ta cứ tưởng giải quyết một tên mù là chuyện dễ dàng.
Chẳng ngờ sự việc đã phát triển đến mức vượt xa dự đoán.
Đến bây giờ hắn ta cũng không hiểu mấu chốt của vấn đề nằm ở đâu.
Sở Bắc? Hay là Chu Minh Hạo?
“Không được, tôi phải gọi điện hỏi thử xem”.
Suy nghĩ một hồi lâu, Dương Xuyên càng cảm thấy thắc mắc.
Dương Xuyên tìm đến cuối danh bạ, sau đó gọi cho số điện thoại đó.
“Ai đấy?”
Điện thoại vang lên ba hồi chuông, rất nhanh đã có người nhấc máy.
Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói khá thờ ơ.
“Là tôi, Dương Xuyên đây!”
Dương Xuyên đáp.
Đầu bên kia sửng sốt một lúc, giọng điệu dịu lại một chút.
“Hóa ra là cậu Dương, cậu đến Tân Hải mà không báo trước một tiếng, tôi cũng chỉ có thể cố gắng làm chủ nhà đón tiếp”.
Dương Xuyên không có hứng thú với mấy lời khách sáo như vậy.
“Vẫn nên miễn đi, tôi chỉ muốn hỏi ông, rốt cuộc hôm nay nhà họ La đã xảy ra chuyện gì?”
“Đừng nói ông không biết nhé?”
Hắn ta vừa dứt lời, đầu bên kia lập tức im lặng.
Dương Xuyên hơi nhíu mày, bởi vì hắn ta có thể nghe rõ mồn một tiếng hít thở hổn hển của Mạc Thư Vân.
Tiếng thở đầy vẻ sợ hãi.
“Cậu Dương, cậu hỏi chuyện này làm gì?”
“Đừng nhiều lời, trả lời tôi!”
Dương Xuyên đã không còn kiên nhẫn nói: “Có phải việc xảy ra hôm nay ở nhà họ La có liên quan đến tên Sở Bắc đó không?’
Thế nhưng vừa nghe đến hai chữ Sở Bắc.
Người đầu bên kia điện thoại như đang run rẩy, giọng nói im bặt lần nữa.
Bầu không khí trầm lắng khiến suy nghĩ của Dương Xuyên hơi loạn.
“Cậu Dương, có rất nhiều việc mà tôi không thể tiết lộ, cũng không dám tiết lộ”.
“Tôi chỉ có thể nhắc nhở cậu, tốt nhất đừng dính vào chuyện này”.
“Có vài người, dù là nhà họ Dương cũng không thể chọc vào được”.
Trong lời nói của Mạc Thư Vân có sự sợ hãi và nghiêm túc.
Nói rồi ông ta không do dự mà cúp máy.
Cất điện thoại vào, Dương Xuyên nhíu chặt mày.
Không chọc vào nổi? Có ý gì đây?
Tân Hải nhỏ bé này còn có người mà tôi không chọc vào nổi à?
Chẳng lẽ não của Mạc Thư Vân có vấn đề? Ăn nói bậy bạ?
“Thiếu chủ, bây giờ phải làm sao? Có cần thuộc hạ đi giải quyết tên Sở Bắc đó không?”
Tâm phúc nhìn thấu Dương Xuyên đang do dự, lập tức nói.
Dương Xuyên ngước mắt nhìn hắn đột nhiên bật cười.
“Hơ, tôi ngược lại khá tò mò, một tên mù thì có thể có năng lực gì”.
“Chẳng phải vợ hắn đang làm việc ở công ty nhà họ Lạc sao? Tôi muốn đích thân đến gặp cô ta”.
Chuyện này…
Tâm phúc ngây người.
“Thiếu chủ, chỉ sợ không ổn lắm, dù sao chuyến đi này của chúng ta…”
“Được rồi, không cần cậu nhắc tôi”.
Dương Xuyên xua tay, ánh mắt thêm phần nghiêm nghị.
“Hừ, ông già Chu Minh Hạo đó lại chấm dứt thỏa thuận bằng miệng với nhà họ Dương chỉ vì muốn ra uy với tôi, tuyển dụng công khai gì đó?”
“Hừ, đã thế thì tôi sẽ cho ông ta thấy cái gì gọi là khả năng tuyệt đối”.
“Nói với những người khác, điều động tất cả tiền vốn lưu động có thể sử dụng được, bốn ngày sau tôi muốn chèn ép mặt mũi của Chu Minh Hạo và Tân Hải xuống đất, hung hăng chà xát nó”.
…
Một đêm yên tĩnh.
Sáng sớm hôm sau, Sở Bắc nắm tay Lạc Vũ Tâm, xuất hiện trước cổng nhà trẻ dành cho quý tộc của thành phố Tân Hải.
Lần này Lạc Vũ Tâm nằm viện khá lâu nên đã làm thủ tục tạm thời nghỉ học.
Hôm nay cũng chỉ cần hủy trạng thái xin nghỉ là được.
Lạc Tuyết còn đang bận rộn với chuyện của công ty không đến mà giao cho Sở Bắc trách nhiệm này.
“Bố ơi, đây là nơi con đi học ạ”.
Tiểu Vũ Tâm mặc một bộ đồng phục trường màu trắng đen xen lẫn với hai bím tóc xinh xắn.
Kết hợp với cặp sách nho nhỏ.
Phối với khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh, đáng yêu biết bao nhiêu.
“Ừ, bố dẫn con vào nhé”.
Sở Bắc mỉm cười.
Anh mặc một bộ quần áo thường ngày rất đơn giản, mặc dù hơi mộc mạc nhưng lại rất sạch sẽ, gọn gàng.
Dưới đôi kính râm, đôi mắt ấy bớt đi vài phần trống rỗng.
Dường như ánh sáng đang từ từ xuất hiện.
“Vâng ạ!”
Trên đường đi, Tiểu Vũ Tâm cực kỳ phấn khích.
Lúc này cô bé càng vui vẻ nhảy nhót, cuối cùng mình cũng được bố đưa đến trường.
“Này này, nói hai người đó, làm gì thế?”
“Đây là trường học, người không có phận sự cấm vào trong”.
Nhưng hai bố con còn chưa vào trong đã bị một nhân viên bảo vệ quát.
Lời nói còn có chút xem thường..