“Cho cậu một cơ hội cuối, mau cút đi nếu không ông đây sẽ không khách sáo mà ném anh ra ngoài đâu”.
Triệu Hà vung cây gậy trong tay nghiến răng nói.
“Câm miệng!”
Cộc!
Sở Bắc nghiêm giọng nói, cây gậy trúc trong tay cũng gõ nhẹ xuống như đang gõ vào đầu tim Triệu Hà.
Cộc cộc cộc!
Tim Triệu Hà đập dữ dội, trán toát đầy mồ hôi lạnh.
Mấp máy môi nhưng lời nói đến cổ họng lại nuốt ngược trở lại.
Ngay cả sếp Lý đó cũng nhíu mày.
Cái tên mù này khí thế mạnh quá.
Sở Bắc tiến lên trước một bước, đôi mắt bên dưới kính râm như có độ sâu nhìn thẳng vào hai người.
“Nói đi, con trai ông ta có thể nhập học, tại sao con gái tôi lại không thể?”
“Tôi cần một lời giải thích cho chuyện này”.
“Nếu không tự gánh lấy hậu quả”.
Từng câu từng chữ của Sở Bắc rất khí phách.
Giọng điệu còn đầy vẻ không cho phép nghi ngờ.
“Giải thích? Cậu muốn giải thích cái gì cơ?”
Triệu Hà hừ một tiếng, ông ta lần nữa làm con tốt thí chỉ vì muốn nịnh bợ sếp Lý.
“Vị này là cậu hai nhà họ Lý, tổng giám đốc tập đoàn Lý Thị - Lý Hải Bắc, có khối tài sản mấy trăm tỉ, chỉ một câu nói thôi cũng đã có thể khiến cả Tân Hải xoay chuyển”.
“Cậu là cái thá gì mà cũng xứng so sánh với sếp Lý?”
Lý Hải Bắc ngửa đầu lên, ánh mắt hiện lên vẻ kiêu ngạo.
Dường như nghĩ đến điều gì, mắt lộ ra tia chế giễu.
“Nói như thế chẳng phải con gái cậu là cái con ranh xui xẻo họ Lạc kia sao?”
Vừa nghe nói thế, Triệu Hà cũng phản ứng lại, nhếch môi cười mỉa.
“Tôi nói rồi mà, thì ra là thế…”
“Tôi còn tưởng các người sẽ không đến chứ, đúng là trùng hợp”.
Hai người nói chuyện cứ không rõ đầu đuôi, Tiểu Vũ Tâm trợn to mắt, mắt hơi đỏ ửng.
Sở Bắc không cảm xúc khẽ gật đầu.
“Nói tiếp đi!”
“Hơ, còn gì để nói nữa đây! Một câu thôi, tôi muốn vị trí trong danh sách học sinh của con gái cậu”.
“Nói như thế cậu có hiểu không?”
Lý Hải Bắc chống hai tay lên hông kiêu ngạo nói.
Triệu Hà vội vã nịnh hót theo: “Đúng thế, này, cũng không sợ nói cho anh biết.
Con gái anh xin nghỉ học một tháng đã không còn hợp đi học ở trường mẫu giáo chúng tôi nữa rồi”.
“Còn vị trí trong lớp của con cậu dĩ nhiên là thuộc về quý tử nhà sếp Lý rồi, các ngươi vẫn nên cút khỏi đây đi”.
Hóa ra là thế!
Sở Bắc khẽ gật đầu, nụ cười bên môi lập tức biến mất.
Lạc Tuyết đã dành hết tâm huyết vào việc học của Tiểu Tâm Vũ.
Để có tên trong danh sách ở trường mẫu giáo mà cô đã nộp không ít tiền.
Thế nhưng tên vốn dĩ nằm trong danh sách hai năm lại chỉ trụ được hai tháng.
Bởi vì lý do xin nghỉ một tháng mà đã bị người khác chiếm mất?
Hay cho thủ đoạn bịp bợm!
“Hình như không phù hợp với quy tắc nhỉ?”
Sở Bắc khẽ nói, giọng điệu đã lạnh lùng đi mấy phần.
“Quy tắc? Lời nói của ông đây chính là quy tắc đấy”.
“Một câu thôi, tôi muốn vị trí trong danh sách của con gái cậu”.
Lý Hải Bắc ưỡn cao ngực tỏ vẻ rất đắc ý.
Từ đầu đến cuối không hề xem Sở Bắc ra gì.
Sở Bắc không nói gì chỉ khẽ lắc đầu, không nhìn ra là tức giận hay vui mừng.
“Gọi hiệu trưởng của các người ra đây, tôi muốn ông ta giải thích cho tôi”.
Con gái còn ở bên cạnh, Sở Bắc không muốn động tay động chân.
Vậy thì cho trường mẫu giáo này một cơ hội đi.
Anh cũng muốn xem đây là ý của Lý Hải Bắc hay ý của trường học.
“Dựa vào cậu mà cũng muốn gặp hiệu trưởng à? Nghĩ mình là cái thá gì? Nếu còn không đi, có tin tôi…”
Bảo vệ cười mỉa nói nhưng chưa nói hết câu đã thấy một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi, mặc một bộ vest màu đen vội vã chạy ra từ trong khuôn viên trưởng.
“Sếp Lý, ông đến rồi, thật sự là làm cho trường chúng tôi cảm thấy vinh hạnh quá”.
Người trung niên xem Sở Bắc như không khí, nhìn về phía Lý Hải Bắc nhiệt tình giơ tay ra, trong đó còn mang theo vẻ khiêm tốn và cung kính.
“Hiệu trưởng Trương khách sáo rồi, hình như tôi đến không đúng lúc lắm”.
Lý Hải Bắc lạnh nhạt cười, tùy ý bắt tay với ông ta.
“Sếp Lý nói thế là sao? Mọi thứ đã được chuẩn bị xong hết rồi, chỉ đợi ông đến nữa thôi”.
“Vị này là cậu chủ nhỏ phải không? Tuổi còn nhỏ thế này mà đã có khí chất cỡ đó, tương lai chắc chắn sẽ là trụ cột của quốc gia, ha ha!”
Hiệu trưởng Trương không biết đã xảy ra chuyện gì, thành thục cười đùa.
Bên cạnh Triệu Hà lại đang bội phục ông ta.
Không hổ là hiệu trưởng, lời nói cũng có văn hóa đến thế.
Nhưng Lý Hải Bắc chỉ lạnh nhạt cười, quay đầu đi như không muốn quan tâm.
Nịnh bợ đến mức đấy mà vẫn thế, hiệu trưởng Trương nhíu mày, lúc này mới nhận ra bầu không khí hơi không đúng lắm.
“Triệu Hà, chuyện gì thế? Chẳng lẽ cậu làm sếp Lý phật lòng?”
Vừa nghe thế Triệu Hà hoảng sợ nói: “Hiệu trưởng Trương, tôi nào dám chứ, là họ…”
Hiệu trưởng Trương nhìn theo ánh mắt của Triệu Hà mới phát hiện ra Sở Bắc và Lạc Tuyết ở cách đó không xa.
“Họ là ai, đến đây làm gì?”
Triệu Hà bước đến giải thích: “Hiệu trưởng Trương, cô bé kia là Lạc Vũ Tâm, còn tên mù đó là bố của cô bé”.
“Lạc Vũ Tâm?”
Hiệu trưởng Trương nhíu mày, dường như nhớ đến điều gì, không cảm xúc xua tay.
“Lạc Vũ Tâm, trò xin nghỉ học một tháng là đã vi phạm quy tắc của nhà trường, trò đã bị đuổi, nhanh chóng đi khỏi đây đi”.
Hiệu trưởng Trương không kiên nhẫn xua tay, đến khi nhìn sang Lý Hải Bắc thì lại đổi sang một bộ mặt khác.
“Sếp Lý, mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi, con trai ông có thể nhập học bất kỳ lúc nào, đừng để ý đến đám người quê mùa này”.
Lý Hải Bắc cũng xem như hài lòng với thái độ này của ông ta.
Nhưng không vội đi vào trong mà thích thú nhìn Sở Bắc.
“Nói như thế hình như tên mù này có ý kiến đấy, vừa rồi còn đe dọa tôi nữa kìa”.
Hiệu trưởng Trương sửng sốt, vội vàng cười xua tay.
“Chỉ là một đứa con hoang mà thôi, sếp Lý đừng so đo với chúng”.
Ban đầu nếu không phải nể mặt nhà họ Lạc và “chi phí quản lý” cao ngất ngưởng của Lạc Tuyết, ông ta chắc chắn sẽ không cho Lạc Vũ Tâm vào học ở trường.
Bây giờ phải lựa chọn giữa Lạc Vũ Tâm và Lý Hải Bắc quả thật chỉ như một đề thi tặng điểm thôi.
Chỉ là ông ta vừa dứt lời…
Bốp bốp bốp!
Một tràng tiếng vỗ tay vang lên hơi chói tay.
“Hay, hay cho một màn kịch diễn quá đạt!”
Sở Bắc tiến đến trước đứng đối diện với hiệu trưởng Trương.
Không nhìn ra cảm xúc gì trên mặt anh nhưng lại cảm thấy lạnh sống lưng đến mức bức người.
“Hay cho một câu con hoang, ông sẽ phải trả giá vì đã nói hai chữ này”.
“Sao nào, chẳng lẽ cậu còn muốn đánh tôi sao?”
Hiệu trưởng Trương híp mắt, giọng điệu không tốt lắm.
“Rõ như ban ngày rồi, đe dọa hiệu trưởng của một trường là phạm pháp”.
“Cậu có xin chỉ cần một câu nói của tôi cũng có thể khiến cậu ngồi tù rục xương không?”
Nghe ông ta nói thế, Sở Bắc khẽ cười.
Trong đó còn chứa sự giễu cợt.
Hay cho một câu ngồi tù mục xương!
Ông vô duyên vô cớ hủy hợp đồng, đuổi học Tiểu Vũ Tâm chỉ vì muốn nịnh hót lấy quyền quý.
Điều này chẳng lẽ không phạm pháp à?
Không hổ là hiệu trưởng, tài ăn nói đúng là tốt lắm!
“Tôi không tin thật!”
Sở Bắc lắc đầu, tay gõ nhẹ cây gậy xuống đất, giọng nói trở lên lạnh lùng.
“Nhưng, ông chỉ có một cơ hội giải thích rõ ràng chuyện này”.
“Tốt nhất đừng khiến tôi thất vọng”.
Vừa dứt lời, nhiệt độ không khí xung quanh bỗng giảm xuống.
Sở Bắc đã không còn kiên nhẫn nữa rồi..