Chiến Thần Sở Bắc


“A, người trẻ tuổi tác không lớn, mà khẩu khí lại không nhỏ chút nào!”
Giọng điệu Sở Bắc như ra lệnh khiến hiệu trưởng Trương rất khó chịu.

Hơn nữa còn ở trước mặt Lý Hải Bắc, sao có thể rơi vào thế yếu chứ?
“Tôi cũng cho cậu một cơ hội, bây giờ rời đi, tôi sẽ bỏ qua chuyện cũ, nếu không…”
Hiệu trưởng Trương nheo mắt, ánh mắt đầy cay độc.

“Nếu không, đừng nói là nhà trẻ chúng tôi không cần con gái cậu, mà cả Tân Hải này cũng không có nhà trẻ nào muốn con gái của cậu đâu!”
Đe dọa, đe dọa một cách trắng trợn.

Ông ta có thể đi đến bây giờ, đâu chỉ dựa vào mỗi năng lực bản thân…
Mà còn cả thủ đoạn!
Đối phó với một tên nhà quê, chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?
Ông ta vừa nói xong, Lý Hải Bắc tiến lên trước một bước, ánh mắt khinh thường.

“Được rồi, nói nhiều như vậy, chẳng phải là vì cậu muốn kiếm chút lợi lộc thôi sao?”
Lúc nói chuyện, Lý Hải Bắc lấy từ trong ví tiền một xấp tiền lớn, nhìn khoảng chừng một hai vạn.

Đứng từ phía xa, ném thẳng xuống chân Sở Bắc.

“Ông đây cả đời xem thường nhất là cái loại rác rưởi như cậu, cứ bám víu ở đây như chó chết vậy, chẳng phải là muốn tiền thôi sao?”
“Ông đây cái gì không có, nhưng tiền thì đầy! Cầm tiền rồi mau đi đi”.

“Nếu không, ông đây dùng tiền đập chết cậu!”
Lý Hải Bắc kiêu ngạo vênh váo, tự cho mình là thượng đế nhìn xuống chúng sinh.

Tiền, chính là chỗ dựa của ông ta.

Có tiền thì sai khiến đước cả ma quỷ, trước giờ câu không chỉ là nói ngoa!
“Đây, chính là lời giải thích của các ông sao!”
Sở Bắc nắm tay con gái, giọng điệu bình tĩnh.

Thậm chí bĩnh tĩnh đến mức không bình thường.

“Thôi vậy!”
Sở Bắc lắc đầu, như có chút tiếc nuối.

“Nói lý là chuyện của nhà Nho, còn tôi, dù sao cũng chỉ là kẻ lỗ mãng!”
Nói xong, cũng không quan tâm đến ba người trước mặt, lấy điện thoại ra bấm số của Thanh Vũ.

“Quan niệm giáo dục của nhà trẻ Hải Thiên hình như có hơi vặn vẹo, cô đưa người đến chỉnh lại đi!”
“Vâng, cậu chủ!”
Thanh Vũ không hỏi thêm, lập tức đồng ý.

Còn về việc dùng cách gì uốn nắn, thì cũng không nói rõ.

“Thuận tiện nói với Lý Hải Đông, nếu không muốn em trai ông ta chết, không muốn nhà họ Lý sụp đổ, thì tốt nhất giải thích đàng hoàng cho tôi!”
“Năm phút, quá giờ không đợi!”
Nói xong, Sở Bắc lập tức cúp máy, nắm tay con gái, đến chỗ đình nghỉ mát gần đó ngồi xuống.

Mắt nhìn phía xa, lạnh nhạt bình tĩnh.

“Một tên mù mà nói chuyện còn ra vẻ nho nhã, thùng rỗng kêu to, còn ra vẻ cái gì!”
Lý Hải Bắc vừa nghe đã không vui.

“Cậu thì là cái thá gì mà dám gọi thẳng tên anh trai tôi? Còn muốn diệt nhà họ Lý tôi, đúng là nực cười”.

“Tổng giám đốc Lý, loại người này không thể để quen thói được, chuyện này giao cho tôi, cam đoan khiến ông hài lòng!
Hiệu trưởng Trương cười theo, nói xong thì nhìn Triệu Hà bên cạnh.

“Triệu Hà, còn ngây ra đó làm gì? Mau đuổi cái tên quê mùa này đi đi!”
“Nếu dám chống đối thì cứ đánh cho tôi!”
“Dạy dỗ tên mù này làm người thế nào! Sau này vị trí đội trưởng đội bảo vệ là của cậu rồi”.

“Thật sao? Cảm ơn hiệu trưởng Trương, cảm ơn tổng giám đốc Lý!”
Vẻ mặt Triệu Hà vui mừng, liên tục cúi đầu khom lưng.

Đến khi nhìn sang Sở Bắc, ánh mắt lập tức khó chịu.

“Nhóc con, đây là do cậu tự kiếm chuyện đấy! Nếu cậu đã không muốn đi, thì tôi chỉ có thể giúp một tay”.

Lúc nói chuyện, Triệu Hà còn huơ gậy, tàn nhẫn đi về phía Sở Bắc.

“Bố ơi, chúng ta nên đi thôi, Tâm Nhi không đi học nữa!”
Cô nhóc nào đã thấy trường hợp thế này bao giờ?
Lúc này cô bé đỏ mắt, ánh mắt thất vọng hoàn toàn không thể che giấu.

“Có bố ở đây, không ai có thể ức hiếp con!”
Sở Bắc cưng chiều sờ đầu con gái, bình tĩnh thản nhiên.

“Tên mù, cậu lo cho bản thân mình trước đi!”
Triệu Hà cười lạnh, cây gậy trong tay tàn nhẫn đập về phía Sở Bắc.

Trong mắt của Lý Hải Bắc và hiệu trưởng Trương, Sở Bắc chỉ yếu ớt như đám kiến.

Sắp tới, hoặc là bị đánh nửa sống nửa chết vứt ra ngoài, hoặc là quỳ xuống dập đầu xin tha!
“Tổng giám đốc Lý, cảnh tượng sắp tới chỉ sợ là không nên xem thêm, chi bằng chúng ta đi vào trong trước!”
Vẻ mặt hiệu trưởng Trương nịnh nọt, lại làm ra tư thế mời.

“Cũng được, chuyện con trai tôi, cám ơn ông rồi!”
“Đều là chuyện tôi nên làm, đứa con hoang kia cũng không xứng đi học ở trường tôi, có thể để dành vị trí cho cậu chủ cũng là phúc phận của tôi!”
Hiệu trưởng Trương vừa khen nịnh đã khiến Lý Hải Bắc rất hưởng thụ, ông ta dẫn theo con trai, nghênh ngang đi vào trong nhà trẻ!
Đinh!
Âm thanh giòn tan đột nhiên vang lên, như đâm vào tai.

Cũng không phải âm thanh gậy đánh vào người, mà lại giống như hai cây gậy va vào nhau vậy.

Hiệu trưởng Trương và Lý Hải Bắc cảm thấy kỳ lạ, đều quay đầu lại, lập tức đã nhíu mày!
Chỉ thấy Sở Bắc giơ cao tay phải, ôm lấy Tiểu Vũ Tâm trong lòng.

Còn Triệu Hà đứng đối diện anh, giữ nguyên tư thế đánh người không hề động đậy.

Nhưng cây gậy sắt trong tay thì đã cong lại.

Chuyện này…
Hiệu trưởng Trương và Lý Hải Bắc đều ngây người.

Bọn họ không nhìn thấy rốt cuộc vừa nãy xảy ra chuyện gì,
Càng không biết được, cây gậy sắt kia sao lại bị cong như vậy.

Không đến nỗi là bị tay Sở Bắc làm cong chứ?
Hình ảnh tựa như đang dừng lại, bầu không khí dần dần kỳ lạ!
Tách tách!
Một giọt mồ hôi, chảy từ trán Triệu Hà rơi xuống.

Đôi mắt Triệu Hà trừng to giống như chuông đồng, nhìn Sở Bắc như thể nhìn thấy ma vậy.

Vừa nãy, Triệu Hà gần như là dùng hết sức mình, hung hăng đánh Sở Bắc.

Mà Sở Bắc lại như trứng chọi đá, muốn dùng thân thể để ngăn gậy của ông ta lại.

Đúng là nực cười!
Thế nhưng, kết quả lại ngược lại!
Vốn nghĩ rằng cánh tay này của Sở Bắc chắc chắn nát rồi.

Nhưng thứ bị đánh nát lại là cây gậy trong tay.

Cạch!
Tiếng cây gậy trong tay rơi xuống.

Cả người Triệu Hà run rẩy, trong lòng chỉ còn lại sợ hãi.

Tên mù này, rốt cuộc là người hay quỷ?
“Gậy, không phải chơi như vậy!”
Sở Bắc đứng dậy, giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ.

Trông rất thản nhiên nhặt cây gậy lên, lúc nói chuyện tay cũng khẽ dùng lực.

Rắc!
Âm thanh khiến người ta sởn gai ốc, giống như xương cốt bị bóp nát vậy.

Cây gậy sắt như ống nước ở trong tay Sở Bắc, lại giống như kẹo bông gòn.

Không thấy dùng lực, nhưng thoáng chốc đã bị vò thành khối sắt!
Đôi mắt Triệu Hà trợn tròng, lạnh cả sóng lưng.

Sức mạnh của con người thật sự có thể làm được như vậy sao?
“Nói chuyện không được đã động tay động chân, như vậy không tốt!”
Sở Bắc tiện tay ném khối sắt đi, khẽ lắc đầu.

“Phạt quỳ xuống tự kiểm điểm ba ngày, có ý kiến gì không?”
“Tôi…”
Triệu Hà lắp bắp, nhưng vừa mới thốt ra một chữ…
Ầm!
Trên vai, bỗng chốc như bị một tảng núi đè xuống.

Triệu Hà gần như không thể phản kháng, lập tức quỳ xuống đất.

Đầu gối đập mạnh xuống đất, đau đến nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng hai chân giống như mọc dưới đất vậy, dù có giãy giụa thế nào cũng không thể chuyển động được nửa bước.

Muốn xin tha nhưng lời đến bên miệng cũng không thể nào nói ra.

Trong lòng chỉ còn lại nỗi sợ!
Lúc này, cuối cùng kẻ này cũng hiểu.

Người đàn ông trước mặt, chắc chắn không phải là người mà mình có thể dây vào.

“Nếu đã không có ý kiến, thì cứ quỳ đi!”
Sở Bắc định thần lại, ngồi xuống ghế đá.

Vẻ mặt bình tĩnh, như thể chẳng có gì xảy ra.

“Tên vô dụng này, đến thằng mù cũng không đuổi đi được, bây giờ còn quỳ xuống?”
Hiệu trưởng Trương không biết nguyên do, nhìn thấy vậy vẻ mặt lập tức u ám.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui