“Đứng dậy cho tôi, nếu ngay cả tên mù cũng không đuổi đi được thì đừng làm đội trưởng bảo vệ nữa, anh cũng phải cút khỏi nơi này!”
Hiệu trưởng Trương mặt nặng mày nhẹ, tên nhóc này lại làm rơi gậy lúc quan trọng, đây chẳng phải là tát vào mặt ông ta sao?
Thế nhưng, cho dù ông ta có mắng chửi thế nào thì Triệu Hà chung quy cũng không đáp lời.
Nếu không phải toàn thân người này đang khẽ run thì sợ rằng tưởng đó chỉ là một bức tượng!
“Triệu Hà, mẹ nó…”
Mặc kệ hiệu trưởng Trương có nhẫn nhịn thế nào thì cũng bị lửa giận này bùng phát trong lòng.
Nhưng ngay khi những lời mắng chửi vừa thốt ra thì tiếng động cơ đột nhiên vang lên cắt lời ông ta.
Chỉ nhìn thấy một chiếc Maybach màu đen nhanh như chớp phóng tới, tiếng phanh thắng gấp rồi dừng lại vững vàng trước cửa nhà trẻ.
Biển số xe là một dãy số sáu liên tiếp, rất chói mắt!
“Đây chẳng phải là xe anh trai tôi sao? Sao anh ấy lại đến?”
Lý Hải Bắc nhìn thấy vậy, lập tức trợn trừng mắt.
Trong lòng đột nhiên có dự cảm không lành!
Mà hiệu trưởng Trương vừa nghe thấy là xe của Lý Hải Đông, sắc mặt lập tức thay đổi.
Vội vàng đi về phía trước, đi trước một bước mở cửa sau Maybach.
“Chủ tịch Lý, ông muốn đến cũng không nói trước một tiếng để tôi đến tiếp đón ông, mời vào mời vào!”
Lý Hải Bắc thì cúi đầu khom lưng, bộ dạng lúc trước so với lúc ở trước mặt Lý Hải Đông, cung kính hơn hẳn.
Dù sao, người này mới là người cầm quyền nhà họ Lý thật sự.
Cửa xe mở ra, một người trung niên tầm năm mươi tuổi, bước ra.
Lý Hải Đông mặc vest, tóc tai chải gọn gàng.
Chỉ là sắc mặt lại không tốt lắm.
“Anh, sao anh lại đến đây?”
Lý Hải Bắc dắt con trai đi lên, thái độ kiêu ngạo lập tức đã không còn.
Thế nhưng, Lý Hải Đông còn chẳng buồn liếc nhìn hai người.
Chân bước đi như bay, hai ba bước đã đến đình nghỉ mát.
Nhìn thấy Sở Bắc bên bàn đá thì khẽ khom người.
Dáng vẻ thận trọng, giống như học sinh phạm lỗi vậy.
“Cậu Sở, thực xin lỗi, là tôi tới muộn!”
Giọng điệu vô cùng khiêm nhường.
Sở Bắc không lên tiếng, thoáng chốc anh cũng không ngẩng đầu!
Ầm!
Chỉ một câu ngắn ngủi, lại giống như sấm sét giáng vào đầu Lý Hải Bắc và hiệu trưởng Trương.
Lý Hải Đông, người cầm quyền gia tộc thượng lưu nhà họ Lý, chủ tịch tập đoàn Lý Thị, mà lại cúi đầu xin lỗi tên mù này?
Đây, đây là chuyện gì vậy?
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, họ đều nhìn thấy vẻ sợ sệt và kinh ngạc trong mắt đối phương!
Nghĩ đến hành động lúc trước của Sở Bắc, hai người nuốt nước bọt, toàn thân cứng đờ như hóa đá.
Đừng nói Lý Hải Đông, thật sự đến vì tên mù này vừa gọi điện nhé?
Xong rồi, lần này rắc rối rồi!
“Chín phút hai mươi sáu giây, ông rất may mắn!”
Sở Bắc nhìn đối diện, giọng điệu không nghe ra được vui giận.
“Trễ hơn ba mươi bốn giây, nhà họ Lý đã hóa thành tro bụi rồi!”
Soạt!
Lý Hải Đông cúi đầu, giọt mồ hôi to bằng hạt đậu đột nhiên chảy xuống.
Thần Tướng Trấn Quốc, chiến thần Bắc Dã!
Anh muốn diệt nhà họ Lý, chỉ cần một câu nói mà thôi.
“Cảm ơn cậu Sở giơ cao đánh khẽ!”
Thế nhưng, Sở Bắc lại khẽ lắc đầu.
“Ông đừng vội cảm ơn tôi, là sống hay chết, vẫn còn chưa biết!”
Bịch bịch!
Lý Hải Đông vừa mới nhẹ lòng, lập tức lại lo lắng.
Khi ngẩng đầu nhìn sang Lý Hải Bắc và hiệu trưởng Trương, gương mặt già nua như muốn khóc tới nơi.
“Hai tên ngu ngốc, qua đây cho tôi!”
Một câu nói khiến hai người đều giật mình lạnh run.
Từ khi Lý Hải Đông xuất hiện, bọn họ đã cảm thấy không đúng rồi.
Lúc này, cảm giác sợ hãi thoáng chốc đã ngập tràn trong lòng.
Nhưng… cho dù không tình nguyện cũng chỉ có thể từng bước từng bước đi về phía Lý Hải Đông!
“Nói gì đi, rốt cuộc là chuyện gì? Nếu không nói rõ, anh đây lột da chú mày!”
Lý Hải Đông trước giờ luôn lịch sự, hiếm khi lại nói tục một câu.
“Anh, chuyện này… Em em…”
Lý Hải Bắc cúi đầu, tìm cả nửa ngày cũng không tìm được nguyên do.
“Nói không được thì câm mõm đi, đúng là vô dụng!”
Lý Hải Đông tức giận la mắng, lập tức cắt ngang lời thằng em rắc rối.
Sau đó, ánh mắt chuyển sang bên cạnh: “Trương Phục Hưng, ông nói đi!”
Tách tách!
Từng giọt mồ hôi chảy trên trán hiệu trưởng Trương.
Lý Hải Đông chính là cổ đông lớn nhất của nhà trẻ.
Chỉ một câu của ông ta, đến bản thân hiệu trưởng như ông cũng phải vỗ mông rời đi.
“Chủ tịch Lý, đây là hiểu nhầm, hiểu nhầm thôi…”
“Thôi vậy, để tôi nói vậy!”
Sở Bắc đứng dậy, gậy trúc gõ nhẹ xuống đất, cả đình nghỉ mát tựa như đầu rung chuyển.
“Ông ỷ vào chức vụ hiệu trưởng, lại ỷ con gái tôi yếu thế, chiếm đoạt vị trí của con gái tôi, chuyển cho con trai ông ta, có đúng hay không?”
Giọng điệu Sở Bắc lạnh nhạt, lời ít ý nhiều, lại chân thật đáng tin.
Đối mặt với chất vấn, Trương Phục Hưng cúi đầu, hoàn toàn không nói nên lời.
Gương mặt không còn chút máu.
Sở Bắc không hỏi thêm, mà quay sang Lý Hải Bắc bên cạnh.
“Còn ông, không những cướp vị trí con gái tôi, còn mắng con gái tôi là con hoang, nói đi, ông nên trách phạt thế nào?”
“Tôi, tôi… Chuyện này… Tôi…”
Mặt Lý Hải Bắc như đưa đám, nói cũng chẳng nên lời.
Tuy không biết thân phận chính xác của Sở Bắc, nhưng dựa vào thái độ Lý Hải Đông thì ai cũng có thể đoán được ít nhiều.
Phải biết rằng, dù là người đứng đầu thành phố - Chu Minh Hạo cũng không thể khiến Lý Hải Đông kính trọng như vậy!
Thân phận của Sở Bắc, chắc chắn còn cao hơn người đứng đầu thành phố?
“Chú mày, cái thằng vô dụng, chú mày lại, lại dám…”
Còn Lý Hải Đông ở bên cạnh nghe thấy lời này, kinh sợ đến cả mặt cũng trắng nhợt.
Nhìn em trai không ra hồn kia, nếu ánh mắt có thể giết người thì e rằng Lý Hải Bắc đã bị đâm nghìn đao rồi.
Bốp!
Một cái tát thật mạnh, không hề báo trước đã đánh vào mặt Lý Hải Bắc.
Khi ông ta ngã xuống đất, dấu tay đỏ như máu nhìn thấy rất rõ.
“Cái thằng vô dụng này, súc sinh! Sao mày không đi chết đi…”
Lý Hải Đông thật sự bị dọa sợ rồi.
Tên khốn này to gan đến thế nào, không những cướp vị trí của con gái Thần Tướng Trấn Quốc.
Mà còn dám mắng con gái thần tướng là con hoang nữa á?
Muốn chết thì cũng đừng liên lụy đến nhà họ Lý chứ!
“Anh, em… cậu ta…”
Sờ gương mặt nóng rát, Lý Hải Bắc lập tức ngây người.
Trong lòng lại có chút không phục.
Ông ta muốn biết, Sở Bắc là ai!
Ông ta không muốn bị tát vô cớ, trong tình trạng không hiểu nổi như vậy!
“Câm miệng!”
Lý Hải Đông gầm lên, ngắt lời, ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Tên vô dụng này, tao đang cứu chú mày đấy, có hiểu không?
Nói xong, quay người qua, khẽ khom người với Sở Bắc.
“Cậu Sở, hai ngươi này xử lý thế nào, chỉ cần cậu nói, giết hay đánh, tôi tuyệt đối không lên tiếng can thiệp!”
Lý Hải Đông vừa dứt lời, Lý Hải Bắc và Trương Phục Hưng đã trừng to mắt, đầu óc trống rỗng.
Để nịnh nọt Sở Bắc, mà lý Hải Đông lại không tiếc giết bọn họ?
Giờ hai ngươi họ mới thật sự ý thức được lần này chỉ sợ đã gây ra họa lớn rồi.
“A, cách ông dùng hay đấy, chỉ tiếc là dùng nhầm nơi rồi”.
Sở Bắc cười như không cười, chỉ liếc một cái là đã nhìn thấu mánh lới của Lý Hải Đông.
Khổ nhục kế, không dùng được với anh!
“Cậu Sở, tôi tuyệt đối không có ý này!”
“Thằng em trai không ra hồn này của tôi, nếu đã không có mắt, thì cậu cứ giết nó, tôi cũng sẽ không đau lòng, đỡ gây rắc rối cho tôi cả ngày!”.