Lý Hải Đông nghiến răng, lập tức đi ra ngoài.
Ông ta có thể đi đến bước đường ngày hôm nay không chỉ dựa vào nhà họ Lý.
Bình thường Lý Hải Đông nho nhã, kiệm lời, đến lúc quan trọng sẽ không bao giờ mềm lòng.
Dù người này có là em trai ruột của mình.
“Anh à, anh… anh không thể làm vậy chứ, anh!”
Lý Hải Bắc vừa nghe thế thì khiếp sợ, cả người lạnh toát.
Người khác không rõ chứ ông ta biết rất rõ.
Người anh trai này của mình có thể làm được bất kỳ chuyện gì.
“Những chuyện này đều là do Trương Phục Hưng tự mình làm, em chỉ đánh tiếng mà thôi, không liên quan gì đến em”.
“Em nói sai rồi, em tự vả miệng! Cầu xin anh, cứu em đi”.
Lý Hải Bắc nước mắt nước mũi chèm nhèm nói.
Nói rồi ông ta cứ liên tục tự tát vào mặt mình.
Bốp bốp!
Cái sau mạnh hơn cái trước.
Hai bên mặt sưng lên, bộ dạng vừa nhếch nhác vừa buồn cười.
“Sếp Lý, không có như ông nói, nếu không phải bị ông sai khiến thì sao tôi làm ra loại chuyện này?”
Tai họa đến thì mạnh ai nấy chạy.
Thấy Lý Hải Bắc vừa mở miệng đã bán đứng mình, hiệu trưởng Trương nổi giận, mặc kệ mọi thứ.
“Chủ tịch Lý, những chuyện này đều là do ông ta xúi tôi làm, nếu không tôi nào có gan đó.
Nếu ông không tin, tôi còn lịch sử trò chuyện đây, tôi…”
“Đủ rồi!”
Lý Hải Đông không muốn nghe thêm nữa bèn quát lên, suýt nữa gần như không thở được.
Hãm hại lẫn nhau đều phải trả giá.
Sao ông ta lại có một đứa em trai như vậy được chứ?
Thật đúng là mất mặt.
Bốp bốp bốp!
Một tràng tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên.
Nghe có phần chói tai.
Sở Bắc nhẹ nhàng vỗ tay, nụ cười trên môi khiến người khác cảm thấy không thể khó nắm bắt được suy nghĩ của anh.
“Hôm nay trường mầm non này cũng đã giúp tôi được mở mang tầm mắt đấy”.
Lý Hải Đông sợ hãi, vội vàng bày tỏ lập trường của mình.
“Cậu Sở, cậu bớt giận, tôi đang giúp cậu dạy dỗ lại bọn họ, tuyệt đối sẽ cho cậu câu trả lời thích đáng”.
Thế nhưng Sở Bắc lại xua tay.
Kéo con gái ngồi xuống.
“Không cần, chỉ là dạy dỗ hai con tép con tôm mà thôi, tôi vẫn có năng lực này”.
Anh vừa dứt lời, một chiếc xe thương vụ Mercedes-Benz xuất hiện ngay trước mặt.
Cửa mở xe, Thanh Vũ bước xuống.
Dáng vẻ hiên ngang rất trêu chọc người đi đến trước mặt Sở Bắc.
Phía sau cô là sáu sáu thanh niên mặc vest đen.
Mặc dù số người không nhiều nhưng lại có sức ép cực lớn ập đến.
“Cậu chủ”.
Thanh Vũ hơi cúi người chào Sở Bắc.
Sở Bắc gật đầu nói: “Trường mầm non này đã mục nát lắm rồi, lập tức xây lại đi”.
“Phải tránh, không được làm bọn trẻ bị thương”.
“Vâng!”
Thanh Vũ đá, sau đó quay đầu lại vung tay lên.
“Ra tay đi”.
Cô vừa dứt lời, mọi người đều rơi vào im lặng.
Ngoài Sở Bắc, tất cả đều nhìn nhau.
Rốt cuộc Sở Bắc muốn làm gì?
“Tôi đã cho ông cơ hội nhưng đáng tiếc...!haizz!”
Sở Bắc khẽ lắc đầu với Trương Phục Hưng dường như đang cảm thấy hơi tiếc.
“Có một số người, trí nhớ tốt luôn là điều xa xỉ”.
Trương Phục Hưng ngây người, không đợi ông ta phản ứng lại thì một tiếng rầm chấn động trời đất vang lên, gần như phá hủy ý thức của ông ta.
Chỉ thấy mười mấy chiếc máy xúc lái đến.
Mục tiêu chính là trường mầm non.
Động tĩnh quá lớn khiến mặt đất hơi rung chuyển.
“Cậu… cậu muốn làm gì?”
Trương Phục Hưng lắp bắp nói.
Chỉ tiếc là không có ai trả lời ông ta.
Trong trường bất kể là học sinh hay giáo viên.
Lúc này đều chạy hết ra ngoài, lùi về đằng xa.
Ầm!
Thấy trong trường không còn ai, cuối cùng cần cẩu của máy xúc cũng tiến hành hoạt động.
Mặt đất dường như cũng rung chuyển theo, cát bụi vô tận bay tứ tung, đầy trời.
Hơn mười cái máy xúc hoạt động cùng lúc, chỉ năm phút ngắn ngủi, sân trường vốn dĩ được xây dựng sang trọng đã trở thành một đống đổ nát.
Đến khi cát bụi lắng xuống, cả sân trường yên tĩnh đến cực độ.
Bầu không khí như ngưng đọng lại.
Lý Hải Bắc nuốt nước bọt, lén nhìn Sở Bắc rồi vội vàng cúi đầu xuống.
Lúc này ngay cả Lý Hải Đông cũng không dám nói gì.
Trương Phục Hưng nhìn đống đổ nát trước mặt, ánh mắt ngây dại.
Chút may mắn còn sót lại trong lòng ông ta cũng lập tức bị đổ vỡ theo bức tường gạch vào giờ khắc này.
Ban đầu Sở Bắc đúng là có cho ông ta một cơ hội.
Nhưng lúc đó ông ta không hề để tâm đến.
Một tên mù có thể làm gì được mình?
Nhưng bây giờ mọi thứ trước mắt là minh chứng tốt nhất.
Trường mầm non không còn nữa rồi.
Chức vụ hiệu trưởng của ông ta còn ý nghĩa tồn tại gì nữa?
“Cậu… rốt cuộc cậu là ai? Cậu có tư cách gì làm như thế?”
Trương Phục Hứng khàn giọng nói.
Đây là sự kiên cường cuối cùng của ông ta.
Lý Hải Bắc ngẩng phắt đầu lên, ông ta cũng muốn biết rốt cuộc Sở Bắc có thân phận gì.
“Có tư cách gì?”
Sở Bắc khẽ cười, bình tĩnh cười.
“Sáu năm trước, Sa Đằng huy động ba trăm nghìn binh lính tập trung tại hồ Bắc Thiên, lập bia ranh giới, ý đồ xâm chiếm sơn hà Long Quốc”.
“Tôi dẫn quân giết sạch, một trận chiến tiêu diệt hai trăm sáu mươi nghìn tên địch, tổn thất gần sáu ngàn, thương vong năm nghìn ba trăm hai mươi bốn người, chúng bị tiêu diệt hoàn toàn”, “Phá hủy bia ranh giới, bảo vệ được non nước Long Quốc”.
Sở Bắc hơi ngẩng đầu lên như đang nhớ lại, mà cũng như đang tự lẩm bẩm.
“Mà bây giờ các ông lại ỷ thế bắt nạt người khác, ép buộc trành lấy vị trí của con gái tôi”.
“Trường này tại sao lại có cách xử trí không công bằng?”
Mỗi một câu, giọng Sở Bắc càng trở nên lạnh như băng.
Đó như một hồi chuông cảnh tỉnh mọi người.
Bất kể là Trương Phục Hưng hay anh em Lý Hải Đông, lúc này cũng sửng sốt?
Mặt mày cứng nhắc như thể xi măng vụn vỡ.
...!
Trận chiến sông Bắc Thiên là một bước ngoặt định mệnh của Long Quốc năm đó.
Đại quân Sa Đằng đánh lén, có ý đồ vượt qua sông Bắc Thiên để chặn đánh ngay cổ họng của Long Quốc.
Sau đó đánh thẳng vào Yên Kinh, tấn công vào sâu Long Quốc.
Cả Long Quốc gần như đã đến nước sinh tử tồn vong, cực kỳ nguy hiểm.
Vào thời khắc quan trọng, là Thần Tướng Trấn Quốc đã đứng lên cứu đất nước.
Dẫn đầu hai trăm ngàn quân sĩ Bắc Dã chiến đấu mười ngày ở sông Bắc Thiên, khiến đại quân Sa Đằng thất bại liên tiếp.
Phá hủy bia ranh giới mà Sa Đằng tự lập ra, cứu Long Quốc thoát khỏi biển lửa.
Nghe nói lúc đầu cả con sông Bắc Thiên đều trở thành màu đỏ của máu.
Kéo dài đến mười dặm.
Trận chiến này cũng khiến uy danh của thần tướng trấn quốc được người dân Long Quốc ca tụng.
Nhưng sao tên mù này lại biết rõ như thế?
Lẽ nào…
Hai người gần như đều nghĩ đến khả năng đó.
Điều đó dường như là không thể nhưng lại là khả năng duy nhất có thể xảy ra.
“Lẽ… lẽ nào cậu là…”
Lý Hải Bắc nhìn Sở Bắc, cả người run lẩy bẩy.
Muốn xác nhận lại thân phận của Sở Bắc, nhưng bốn chữ Thần Tướng Trấn Quốc lại nặng như Thái Sơn.
Không thể nào nói ra thành lời được.
Trương Phục Hưng cũng thế, há hốc miệng nhìn Sở Bắc.
Ông ta muốn biết câu trả lời.
Sở Bắc cũng chỉ ôm con gái không nói gì.
Mà Lý Hải Đông lại thở dài, vừa cố ý vừa vô ý gật đầu.
Bùm!
Cả người Trương Phục Hưng ngã xuống, hồi lâu sau vẫn không đứng lên được.
Trong mắt chỉ còn lại nỗi sợ hãi vô tận.
Lý Bắc Hải hóa đá.
Con ngươi phóng lớn, cuối cùng bị tuyệt vọng nuốt chửng.
Tên mù láo xược, ngông nghênh chỉ là một tên nhà quê trong mắt họ… Thế mà lại là Thần Tướng Trấn Quốc?
Hai người không biết nên vui hay nên sợ nữa.
Có thể sống đến bây giờ đã là sự ban ơn của Sở Bắc rồi..