Ngay khi nghe xong, người đứng đầu gia tộc như La Vạn Sơn lập tức chết khiếp!
La Vạn Sơn và La Vạn Thuỷ đều run như cầy sấy, suýt chút nữa ngã khuỵu xuống đất.
Đùa à, cả Long Quốc này!
Ai có thể chịu nổi một lạy của thần tướng trấn quốc chứ?
"Tổn thọ" mất thôi!
Sắc mặt cả hai sa sầm, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể tát chết Lạc Mai!
Thế nhưng biểu cảm của bọn họ lại bị Lạc Mai và Lạc Vinh Quang nhìn thấy.
Đó là biểu cảm của sự tức giận!
Có vẻ nhà họ La đang rất bất mãn với thái độ của Sở Bắc và Lạc Tuyết.
Bọn họ sắp nổi điên rồi ư?
Sắc mặt Lạc Mai cũng thay đổi ngay lập tức.
Không được, phải nhanh chóng làm cho Sở Bắc đầu hàng mới được, vậy thì mới có thể dập tắt cơn giận của người nhà họ La.
Nếu không sẽ lớn chuyện mất!
"Sở Bắc, tao hỏi mày lần cuối, mày có quỳ xuống hay không! Nếu mày không chịu thì đừng trách bọn tao không khách khi".
Lạc Mai vừa gào lên, Lạc Vinh Quang đã không thể ngồi yên nữa.
"Sở Bắc, đừng trách tao không nhắc nhở mày trước, nếu như mày chịu biết điều thì hôm nay tao chỉ phạt một mình mày thôi!"
"Nhưng nếu mày ngoan cố thì đừng trách tao vô tình, đến lúc đó vợ và con gái mày đừng có mong mà bước qua được cánh cửa này!"
Lạc Vinh Quang vừa dứt lời, sắc mặt Lạc Tuyết lập tức thay đổi rõ rệt.
Cô dùng ánh mắt đầy phức tạp nhìn Sở Bắc, cuối cùng vẫn không nói gì.
Tâm Nhi đang được cô ôm lo lắng nhìn về phía bố.
Nắm tay nhỏ bé siết chặt, hai mắt đỏ hoe, nước mắt tuôn trào!
Còn Chu Cầm ở sau chỉ nghiến răng cúi đầu, thực sự rất muốn giết Sở Bắc ngay lúc này.
Cái tên quạ mổ diều hâu tha này, lẽ nào muốn cả nhà bọn họ chết chung mới vừa lòng ư?
Lúc này, Sở Bắc đột nhiên ngẩng đầu lên.
Đôi mắt dưới cặp kính râm giống như vực thẳm, nhìn chằm chằm về phía Lạc Vinh Quang!
Vợ và con gái chính là "vảy rồng" của anh.
Rồng có vảy ngược, đụng vào ắt chết!
Nếu ông ta không phải là ông nội của Lạc Tuyết thì bây giờ ông ta đã chết rồi.
"Sở Bắc, tên mù rác rưởi này, mày còn dám nhìn bọn tao sao?"
Ngay khi Lạc Mai nhìn thấy thái độ của Sở Bắc, liền lập tức chế nhạo!
"Nếu mày đã muốn chết thì không thể trách tao được, hôm nay mày có không muốn thì vẫn phải quỳ!"
Nói xong, ả đột nhiên quay đầu nhìn về phía La Vạn Sơn.
Ả ta lập tức chuyển sang vẻ xu nịnh.
"Ông La đừng giận, ông yên tâm, hôm nay nhất định sẽ! "
"Im mồm ngay cho tôi!"
Đến lúc này, La Vạn Sơn không thể chịu đựng thêm được nữa.
Nhìn thấy mình có cơ hội nói, ông ta lập tức quát lên.
"A!"
Lạc Mai giật mình, cả người choáng váng.
Đương nhiên không chỉ có mỗi ả cảm thấy như vậy!
Lạc Vinh Quang vốn đang định nói giúp mấy câu cũng như chết lặng.
Nhìn thấy La Vạn Sơn tức giận, ông ta cũng chỉ đành ngồi lại!
Còn Lạc Tuyết và Chu Cầm vốn đang tái mét, đột nhiên cảm thấy kinh ngạc.
Chuyện gì thế này?
La Vạn Sơn đang nổi điên với Lạc Mai ư?
Là vì bọn họ sao?
Ngay lập tức, bầu không khí như cô đặc lại.
Có một sự kỳ quặc nào đó ở đây!
Người nhà họ La liên tục nhìn nhau, nhưng không một ai biết tại sao La Vạn Sơn lại nổi giận như vậy.
Quan trọng hơn cả là cơn giận này dường như đang nhắm vào Lạc Mai chăng?
Chỉ có Sở Bắc vẫn luôn bình tĩnh.
Có vẻ như mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.
"Ông La, ông, ý ông là! "
Một lúc sau, Lạc Mai mới định thần lại, run rẩy nói.
"Tôi bảo cô câm miệng, cô không nghe thấy sao?"
Bốp!
Sau tiếng gầm của La Vạn Sơn là tiếng tát giòn giã vang lên.
Lạc Mai ngay lập tức bị tát ngã xuống đất, ửng đỏ cả một bên má, trông vô cùng rõ!
Trong phút chốc, tất cả mọi người đang có mặt đều bị sốc!
Nếu lúc nãy có ai vẫn không chắc, vậy thì bây giờ đã rõ mồn một rồi.
La Vạn Sơn thực sự đang tức giận với Lạc Mai.
Nhưng tại sao!
"Ông, ông làm gì vậy?"
Lạc Mai ôm lấy một bên má nóng rực, cả người như muốn phát điên.
Ả một mực muốn Sở Bắc quỳ xuống xin lỗi, nhưng không ngờ người gặp xui xẻo lại chính là mình.
"Câm miệng, nếu cô còn nói thêm một chữ nào nữa, tôi sẽ cắt lưỡi cô!"
La Vạn Sơn giận đến mức lồng ngực căng lên, hai mắt trợn trừng.
Sau khi mắng Lạc Mai xong, liền quay sang Lạc Vinh Quang.
"Còn ông nữa, ông nghĩ mình là cái thá gì? Có thể đại diện cho bọn tôi sao? Đồ ngốc, ông suýt chút nữa hại chết tôi rồi!"
Sắc mặt Lạc Vinh Quang lập tức tái mét.
Ông ta đường đường là gia chủ nhà họ Lạc, hơn nữa cũng đã ngoài sáu bảy chục tuổi.
Nhưng La Vạn Sơn lại không hề nương tình, khiến cho mặt mũi ông ta hoàn toàn mất sạch.
Nhưng lúc này, trong lòng Lạc Vinh Quang lại càng thêm ngờ vực.
Ông ta không thể nào hiểu nổi tại sao La Vạn Sơn lại làm như thế.
Nhìn thấy tình thế đảo ngược trước mắt, Lạc Tuyết vô cùng ngỡ ngàng.
Miệng cô há to, như thể chưa từng tưởng tượng được sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Ngay cả Chu Cầm cũng ngơ ngác, không hiểu đầu cua tai ngoeo gì.
Không phải gia chủ nhà họ La uống nhầm thuốc đấy chứ?
La Vạn Sơn chậm rãi xoay người lại dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Khi nhìn về phía Sở Bắc, ông ta lập tức nở nụ cười.
Liền tỏ ra cung kính, giống như một học trò bị mắc lỗi vậy.
"Cậu Sở, chỉ là hiểu lầm thôi, tôi không hề có ý đó!"
"Là hai kẻ này cố tình đoán già đoán non, thật sự không liên quan gì đến tôi cả!"
"Xin cậu đừng hiểu lầm tôi!"
La Vạn Sơn cúi đầu, thấp giọng nói.
Ông ta gần như khóc lên.
Để bảo vệ cơ nghiệp của nhà họ La, ông ta đã nhanh chóng tập hợp tất cả con cháu trực hệ của mình để đích thân đến xin lỗi Sở Bắc.
Nhưng ông ta không thể ngờ hai kẻ ngu ngốc Lạc Vinh Quang và Lạc Mai lại cho rằng mình đến đây để hỏi tội.
Không những bị vu khống, mà còn bị lấy danh dự để áp chế Sở Bắc.
Nếu như Sở Bắc nổi giận thì ông ta sẽ chết oan mất!
Mọi thứ đều yên lặng!
Yên lặng hơn bao giờ hết!
La Vạn Sơn vừa dứt lời, mọi người liền há hốc mồm kinh ngạc.
Sau đó lại nhìn sang Sở Bắc, đúng là khó tin.
La Vạn Sơn chính là người nắm quyền của một gia tộc hạng hai.
Hơn nữa, hai ngày trước, Sở Bắc không chỉ phế đi con trai của ông ta mà còn vả vào mặt cả nhà họ La.
Nhưng bây giờ La Vạn Sơn lại phải nhún nhường một tên mù hay sao?
Lạc Vinh Quang và Lạc Mai ngơ ngác nhìn Sở Bắc và La Vạn Sơn.
Thậm chí còn nghi ngờ bản thân có bị ảo giác hay không!
"Chuyện, chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?"
Chu Cầm bất giác lẩm bẩm, cảm thấy não mình không thể nào thông nổi.
Lạc Tuyết cau mày, kinh ngạc nhìn Sở Bắc.
Lúc trước khi chuẩn bị đến đây, Sở Bắc đã nói rằng có thể nhà họ La sẽ đến để xin lỗi.
Nhưng khi đó, cô hoàn toàn không để tâm, thậm chí còn cho rằng đó là điều viễn vông!
Nhưng bây giờ!
Lạc Tuyết hoàn toàn rối bời!
Chẳng lẽ tất cả những chuyện này đều do Sở Bắc sắp đặt ư?
Nhưng tại sao lại có thể?
Bầu không khí vô cùng nghiêm trọng, thậm chí có chút áp lực.
Sở Bắc không lên tiếng, La Vạn Sơn cũng không dám làm gì.
Thậm chí còn không dám lau đi giọt mồ hôi lạnh của mình.
Ngay cả La Vạn Thuỷ và cả nhà họ La cũng thế.
Dù gì thì chỉ một câu nói của Sở Bắc cũng đủ để khiến nhà họ La tuyệt mệnh!
"Ông La, trí nhớ của ông tệ thật đấy! Người ông nên xin lỗi, không phải là tôi đâu!"
Cuối cùng Sở Bắc cũng chịu lên tiếng.
Bầu không khí trầm mặc bỗng chốc bị phá vỡ.
.