Chỉ có Lạc Tuyết vẫn cảm thấy hơi lo lắng, cô sợ Dương Xuyên đang nhằm vào Sở Bắc.
Nhưng chỉ vì một chút chuyện nhỏ đó thôi sao?
Đến nỗi thế sao?
“Cậu chủ Dương, tên này thế mà còn đắc tội với anh à? Đúng là to gan bằng trời”.
Lạc Mai lấy cớ lập tức mở miệng mắng.
Lạc Vinh Quang sầm mặt, dĩ nhiên là ông ta đứng về phía Dương Xuyên.
“Cậu chủ Dương, tên họ Sở này không có chút quan hệ nào với nhà họ Lạc cả, cậu muốn dạy dỗ cậu ta thế nào cũng được”.
“Đúng thế, tôi có thể làm hộ chút chuyện nhỏ này”.
Lý Nham bắt lấy cơ hội, tiến đến bước xum xoe nịnh nọt.
“Chỉ là một tên mù thôi, không đáng để anh tự tay đánh”.
Thấy thế ánh mắt Dương Xuyên hiện lên vẻ đắc ý nhưng không thể hiện ngoài mặt.
Ngược lại cười lắc đầu nói: “Các vị nói đùa gì thế, chút chuyện nhỏ mà thôi, tôi không để trong lòng”.
Nói rồi hắn ta cười híp mắt nhìn Sở Bắc: “Lần này đến đây tôi chỉ muốn làm quen với anh Sở, muốn làm bạn thôi”.
Gì cơ?
Câu nói của hắn ta chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang.
Ba người Lạc Vinh Quang đều ngây người.
Đường đường là cậu chủ Dương, là người có địa vị cao thế mà lại muốn kết bạn với tên mù này sao?
Sở Bắc có tài đức gì chứ?
Lý Nham nghiến răng nghiến lợi, chỉ ước gì có thể nuốt sống Sở Bắc.
Mấy ngày nay hắn ta cứ vẫy đuôi đi theo Dương Xuyên như một con chó.
Nhưng Dương Xuyên lại chẳng hề liếc mắt nhìn hắn ta một cái.
Nhưng lại đối với Sở Bắc…
Hắn ta không phục!
Chu Cầm ở phía đối diện cũng sửng sốt, sau đó cảm thấy vui mừng.
Không ngờ tên vô dụng này lại có thể lọt vào mắt xanh của cậu chủ Dương?
Xem ra cũng không phải vô dụng hoàn toàn?
Nhưng Lạc Tuyết thì lại khác, cô thậm chí còn cảm thấy ớn lạnh.
Dương Xuyên này rõ ràng là đến gây chuyện, nói chuyện cứ xảo trá.
Người này không đơn giản.
“Anh Sở, làm quen chút nhé, tôi là Dương Xuyên, hân hạnh được gặp”.
Dương Xuyên mặc kệ ánh mắt của mọi người, nhếch môi cười chủ động giơ tay ra với Sở Bắc.
Cảnh tượng này khiến Lạc Vinh Quang cũng ghen ghét.
Dù sao ngay cả ông ta cũng không được đối xử như thế.
Thế nhưng Sở Bắc lại không hề tỏ vẻ ngạc nhiên gì.
Lúc này anh từ tốn đứng lên nhưng lại xem Dương Xuyên như không khí, nhìn Lạc Tuyết.
“Tiểu Tuyết, chúng ta về thôi, đến giờ cho Tâm Nhi uống thuốc rồi”.
Nói rồi anh ôm con gái xoay người đi ra ngoài.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên khác thường.
Mọi người trợn mắt, ánh mắt hiện lên vẻ không thể tin được.
Sở Bắc – một tên vô dụng bị mù lại từ chối bắt tay với cậu chủ Dương?
Chuyện này…
Ngay cả Chu Cầm và Lạc Tuyết cũng sửng sốt.
Dĩ nhiên người gượng gạo nhất vẫn là Dương Xuyên.
Lúc này bàn tay phải lơ lửng giữa không trung, rút lại cũng không được mà không rút lại cũng không xong.
“Ha, anh Sở thật hài hước”.
Một tia sát khí lóe lên trong mắt Dương Xuyên, hắn ta rút tay phải lại khẽ cười ngồi xuống.
“Nhưng nghe nói hình như công ty nhà họ Lạc xảy ra chút vấn đề, còn liên quan đến vợ anh?”
Vừa dứt lời sắc mặt người nhà họ Lạc thay đổi, vẻ mặt hơi kỳ lạ.
Đây là bí mật của nhà họ Lạc, sao cậu chủ Dương biết được?
Lạc Tuyết cắn răng, mặc dù cô không nói gì nhưng sắc mặt lại rất khó coi.
Vì chuyện này mà cô đã lo lắng đến mức hói cả đầu.
Chẳng lẽ Dương Xuyên muốn nhúng tay vào chuyện này?
Sở Bắc cũng dừng bước.
Quay đầu lại, đôi mắt trống rỗng nhìn Dương Xuyên.
“Tùy tiện nghe ngóng chuyện của người khác không phải là thói quen tốt”.
Giọng nói Sở Bắc còn ẩn sự cảnh cáo, dĩ nhiên anh nghe được lời đe dọa trong lời nói của Dương Xuyên.
“Ồ? Vậy à?”
Dương Xuyên cũng không tức giận, cong môi nói.
“Vốn dĩ tôi còn muốn giúp đỡ, nhưng bây giờ xem ra không cần nữa rồi”.
“Vợ anh có thể tự mình giải quyết quả là vô cùng may mắn”.
Thế nhưng hắn ta vừa dứt lời, Lạc Vinh Quang và Lạc Mai ngồi không yên.
“Cậu Dương, không được, không thể được”.
Lạc Vinh Quang hoảng sợ, nói câu cũng không dứt khoát.
“Đúng thế, Sở Bắc đó chỉ là một tên vô dụng, sao có thể đại diện cho nhà họ Lạc được?”
“Còn Lạc Tuyết, nó có thể quản được mình đã không tệ rồi, sao có thể giải quyết được rắc rối của công ty?”
Lạc Mai vội vàng hùa theo, trong lòng đã thầm mắng Sở Bắc không biết bao nhiêu lần.
Lạc Vinh Quang bước lên trước tiếp lời.
“Cậu chủ Dương, mong cậu giúp đỡ một chút, nhà họ Lạc tôi biết ơn vô cùng”.
Phản ứng của hai người như thể được Dương Xuyên đoán trước.
“Các người như thế khiến tôi cảm thấy rất khó xử”.
Dương Xuyên lạnh nhạt cười nói: “Huống hồ tôi đến đây không chỉ vì chút chuyện nhỏ này”.
Nghe nói thế, Lạc Vinh Quang và Lạc Mai nhìn nhau.
“Ý cậu chủ Dương là…”
Dương Xuyên khẽ cười nhìn về phía Sở Bắc.
“Ba ngày sau là buổi đấu thầu của dự án lớn ở Tân Hải, các người cũng biết chứ?”
Nghe nói thế hai ông cháu sửng sốt, ngay cả Lý Nham cũng ngây người.
Người ở Tân Hải đều đã biết chuyện này từ lâu, dĩ nhiên họ cũng biết.
Chỉ là cho dù nhà họ Lý và nhà họ Lạc cũng không có tư cách tham gia vào buổi đấu thầu của đẳng cấp này.
Dù có đi được thì với khả năng của hai nhà, chỉ sợ cũng không có tư cách mua được, chỉ có thể tự rước nhục vào thân thôi.
Dương Xuyên cố ý nhắc đến là vì điều gì?
Chẳng lẽ…
Nghĩ đến một khả năng, tim Lạc Vinh Quang đập bình bịch, gương mặt già nua đỏ bừng.
Thấy thế Dương Xuyên khẽ cười: “Lần này tôi đến vốn dĩ là muốn dẫn vài người đến cho đông vui, nhưng bây giờ vấn đề nội bộ của nhà họ Lạc vẫn chưa giải quyết, tôi chỉ sợ tấm lòng có thừa nhưng sức không đủ…”
Câu nói này của Dương Xuyên nổ tung trong đầu mấy người Lạc Vinh Quang chẳng khác nào tiếng sét trên mặt đất.
Mọi người đều há hốc miệng gần như có thể nhét được cả một quả trứng gà.
Ngay cả Lạc Tuyết cũng ngây người.
Như Dương Xuyên nói thì chẳng phải nhà họ Lạc sẽ bỏ lỡ một cơ hội tốt để vực dậy sao?
Hơn nữa còn là vì vấn đề tài chính của nội bộ tập đoàn?
Chi tiết hơn thì chẳng phải là vì cô và Sở Bắc sao?
Nghĩ đến đây sắc mặt Lạc Tuyết càng trở nên khó coi.
Không phải là vì mất đi một cơ hội tốt như thế.
Mà là hành động này của Dương Xuyên rõ ràng là đang chia rẽ quan hệ của Sở Bắc và nhà họ Lạc.
Mượn dao giết người?
Không hổ là cậu chủ nhà họ Dương, thủ đoạn này quả nhiên thông minh.
“Cậu chủ Dương, chuyện… chuyện này! ”
Lạc Vinh Quang nói chuyện cũng lắp bắp, muốn cầu xin Dương Xuyên giúp đỡ nhưng không nói nên lời.
Quay đầu lại nhìn thấy Sở Bắc thì lập tức nổi giận.
“Sở Bắc, lẽ nào cậu là sao chổi của nhà họ Lạc sao? Cậu muốn nhìn nhà họ Lạc suy sụp mới cam lòng à?”
Vẻ mặt Lạc Mai càng thêm méo mó: “Ông nội, cháu nghĩ Sở Bắc và Lạc Tuyết cố ý đấy”.
“Rắc rối của công ty là do Lạc Tuyết gây ra, hôm nay Sở Bắc lại làm hỏng chuyện lớn của công ty, hai người này không muốn nhìn thấy nhà họ Lạc yên ổn”.
Vừa có được cơ hội, Lạc Mai lập tức đẩy hết trách nhiệm lên đầu Lạc Tuyết.
“Tôi…”
Lạc Tuyết nghiến răng muốn cãi lại.
Nhưng vừa nói được một chữ lại đột ngột dừng lại.
Muốn đổ tội cho người khác, không lo thiếu chứng cứ.
Dù cô có nói nhiều hơn đi chăng nữa thì có tác dụng gì?
Lạc Tuyết nhắm mắt lại, trong lòng chỉ còn lại sự bất lực.
.