“Úi chà, được lắm Sở Bắc!”.
Mãi một lúc lâu, vẫn là Dương Xuyên phá vỡ sự im lặng trước.
Dương Xuyên nhìn hướng Sở Bắc rời đi, cười giả lả, chẳng ai biết hắn ta đang nghĩ gì cả.
“Cậu Dương, cậu…”.
Lạc Vinh Quang sợ hãi ra mặt, định giải thích nhưng Dương Xuyên lại xua tay ngắt lời.
“Không cần nói nữa, ông yên tâm, cậu đây nói là giữ lời”.
Nói xong, Dương Xuyên trưng vẻ mặt vô cảm, trực tiếp xoay người bỏ đi.
Lý Nham định đi theo nhưng Dương Xuyên không hề đợi hắn ta, khiến hắn hết sức xấu hổ.
Chỉ đành khó xử nhìn Lạc Vinh Quang và Lạc Mai một cái.
Đôi mắt ba người đều chứa đựng nỗi niềm riêng, nhưng có một điều lại giống nhau.
Đó chính là nỗi hận với Sở Bắc…
“Điều tra! Điều tra đến cùng cho tôi, tôi không tin, chẳng có lẽ thằng họ Sở kia lại từ đá chui ra chắc?”.
Trong buồng lái của chiếc Maybach, Dương Xuyên một tay cầm điện thoại, còn tay kia thì nắm chặt vô lăng.
Gương mặt u ám, hoàn toàn khác với dáng vẻ ôn tồn lễ độ trước đó.
“Vâng, cậu chủ”.
Người ở đầu bên kia điện thoại trịnh trọng đảm bảo, nhưng không có được bao nhiêu tự tin.
Dù gì trước đó hắn đã điều tra tất cả hồ sơ của Sở Bắc rồi.
Chỉ tiếc là chẳng có thu hoạch gì.
Sở Bắc thực sự cứ như chui ra từ đá vậy.
“Còn nữa gia tăng sức ép với tập đoàn Lạc Thị, tôi muốn xem thử Sở Bắc rốt cuộc lấy cái gì ra đấu với tôi”.
Dương Xuyên rặn ra một câu từ kẽ răng, sự ác độc trong mắt không hề có chút giấu giếm nào.
Vừa nãy, tất cả mọi việc đều là sự thăm dò của hắn ta với Sở Bắc.
Phải nói rằng Sở Bắc tạo cho hắn ta cảm giác chắc chắn không đơn giản như bề ngoài.
Nhưng thế vẫn còn lâu mới đủ.
Còn về cụ thể thế nào thì ngày mai sẽ biết thôi.
Dương Xuyên hừ một tiếng rồi định cúp máy.
Nhưng ở đâu bên kia lại vang lên giọng nói ngập ngừng của gã thân tín.
“Cậu Dương có việc này tôi không biết có nên nói không, nhà họ La toi rồi…”.
“Là sao? Nói rõ ràng xem!”, Dương Xuyên cau mày, cứ cảm thấy có lẽ có liên quan đến Sở Bắc.
“Cậu Dương, một tiếng trước, người nhà họ La đã bán tất cả tài sản, cả nhà bay ra nước ngoài rồi, cứ như là… chạy thoát thân vậy”.
“Chạy thoát thân?”.
Chân mày Dương Xuyên bỗng chốc nhăn tít lại.
Ân tình trước đây Lạc Vinh Quang áp lên người hắn ta, hắn không từ chối.
Nhưng thực sự không biết trong đó đã có việc gì.
Lẽ nào tất cả đều là vì Sở Bắc?
“Điều tra, phải điều tra ra bằng được cho tôi”.
Dương Xuyên tức tối buông một câu rồi cúp máy.
Ánh mắt nhìn về phía trước, hiểm độc cứ như băng lạnh Nam Cực.
“Sở Bắc, ngày mai hãy để tao xem thử mày rốt cuộc có tài cán gì đi”.
Ở chỗ khác, về đến khu nhà, không khí của cả nhà Sở Bắc cũng không hề hài hòa.
“Sở Bắc, mày là đồ sao chổi, đồ ôn dịch! Mày là do ông trời cử đến trừng phạt cả nhà bọn tao hả? Mày nói xem mấy hôm nay mày đã mang đến bao nhiêu rắc rối cho nhà bọn tao rồi? Mày không thấy cắn rứt lương tâm à?”, vừa xuống taxi, là Chu Cầm chửi mát suốt dọc đường, hầu như chưa từng ngừng lại.
“Mày nói đi, việc của công ty mày có thể làm thế nào? Chỉ dựa vào một thằng mù như mày cũng giải quyết được sao? Mày muốn chết thì cũng đừng có làm liên lụy đến Tiểu Tuyết nhà tao chứ”.
Nghĩ đến việc của công ty, không chỉ Chu Cầm tuyệt vọng, mà cả Lạc Tuyết cũng hết sức đau đầu.
Đây chính là một cái bẫy, dù cô hay Sở Bắc, chỉ cần rơi vào bẫy thì đừng hòng ra được.
Mà người đào bẫy không chỉ có Dương Xuyên mà còn có cả Lạc Vinh Quang và Lạc Mai.
Nếu ngày mai không hoàn thành được thì chẳng cần Dương Xuyên ra tay, hai ông cháu kia cũng sẽ không tha cho cả nhà họ.
Phải làm sao đây?
Hai mẹ con một người thì quát tháo mắng chửi, một người thì âm thầm thở dài.
Còn Sở Bắc từ đầu chí cuối vẫn mắt điếc tai ngơ.
Nắm tay con gái, nụ cười vẫn luôn nở bên khóe môi.
Về đến nhà, Chu Cầm vừa càm ràm vừa về phòng.
Lạc Tuyết đi nấu cơm, Sở Bắc bèn xem tivi ở phòng khách với con gái.
Mặc dù chẳng hiểu gì cả nhưng nghe tiếng cười vui vẻ của con gái, trong lòng Sở Bắc thỏa mãn hơn bao giờ hết.
Cả bữa cơm chẳng ai nói gì, không khí hơi bức bối.
Sở Bắc buông bát đũa đầu tiên, nhìn về phía Lạc Tuyết.
“Tiểu Tuyết, việc của công ty cứ giao cho anh là được”.
Lạc Tuyết hơi ngẩn người, không đợi cô trả lời Sở Bắc đã đứng dậy ra khỏi phòng khách.
“Hừ, nếu mà dựa được vào nó thì heo nái cũng biết trèo cây”.
Chu Cầm trợn ngược mắt, ánh mắt khinh thường.
Còn Tâm Nhi lại chu môi: “Tâm Nhi tin bố, bố chắc chắn sẽ làm được”.
“Cháu cứ mơ đi, ăn cơm mà cũng không chặn được miệng cháu nữa”.
Chu Cầm trợn ngược mắt với cô cháu gái, giọng điệu vẫn gượng gạo.
Lạc Tuyết bị kẹp ở giữa chỉ đành bất lực thở dài, chẳng nói gì cả.
Sở Bắc đi một mạch đến ngoài cổng khu nhà, Thanh Vũ đã đợi ở đó nhiều giờ.
“Cậu chủ, có cần để tập đoàn Bắc Dã nhúng tay vào việc của vợ cậu không?”.
Với việc này, Sở Bắc khẽ lắc đầu.
“Dùng dao mổ trâu giết gà! Buổi đấu thầu của Tân Hải mới là lúc Bắc Dã tập luyện”.
Đúng vậy, chính là tập luyện.
Buổi đấu thầu công trình hàng trăm tỷ, cũng chỉ là một dự án nhỏ với tập đoàn Bắc Dã mà thôi.
Còn về nguy cơ của tập đoàn Lạc Thị thì càng không đáng nhắc tới.
“Là Thanh Vũ lo thừa rồi!”.
Với việc này, Sở Bắc chỉ mỉm cười.
“Tôi đến nhà họ Lý một chuyến, cô canh ở đây đi.
Gã Dương Xuyên này chỉ e là không ít mánh khóe”.
Nói xong thì Sở Bắc chống gậy trúc, thong thả rời đi.
Nhà họ Dương cỏn con không đáng để lo lắng.
Nhưng nếu Dương Xuyên giở mánh khóe đối phó với người nhà của anh thì không ổn.
Văn phòng chủ tịch hội đồng quản trị, tầng năm tập đoàn Lý Thị.
Nhìn người phụ nữ ở trước mặt, Lý Hải Đông cau mày, sắc mặt cũng rất không kiên nhẫn.
“Anh cả, anh làm cái gì vậy chứ? Dù Hải Bắc có lỗi thì anh cũng không cần phải làm thế này chứ? Giờ anh ấy cứ ở nhà cả ngày, chẳng dám đi đâu, gan còn nhỏ hơn cả thỏ đế.
Nhưng hỏi anh ấy làm sao anh ấy vẫn cứ không nói.
Anh nói xem thế này thì phải sống sao?”.
Đối diện với Lý Hải Đông là một người phụ nữ ngoài 30 tuổi, vẻ mặt tức tối.
Người phụ nữ mặc chiếc váy dài màu vàng sẫm, miễn cưỡng che đi dáng người phốp pháp.
Dưới chân là đôi giày cao gót chuồn chuồn ớt kiểu dáng mới nhất như có thể gãy bất cứ lúc nào.
Đeo chiếc túi Hermes, lớp phấn nền màu trắng trên mặt so được với cả vôi rồi.
Rõ ràng trên người từ trên xuống dưới đều là đồ hiệu nhưng đắp lên người cô ta thì lại như khỉ cái khoác bao tải.
“Đủ rồi, thím đừng có quản việc này nữa, chú ấy giữ được cái mạng này đã phải cảm ơn trời đất rồi”.
Phía đối diện, Lý Hải Đông hừ một tiếng, giọng nói không mặn không nhạt.
“Tôi còn việc phải giải quyết, đừng có lấy mấy việc cỏn con này ra để làm phiền tôi”.
Người phụ nữ trước mặt chính là em dâu của ông ta cũng là vợ của Lý Hải Bắc.
Lý Hải Bắc ở trước mặt ông ta vâng vâng dạ dạ vậy thôi, chứ người phụ nữ này thì lại không phải khó nhằn bình thường đâu.
“Anh nói vậy là có ý gì?”.
Quả nhiên, Lý Hải Đông vừa dứt lời thì gương mặt của Từ Lệ ngay lập tức sầm lại.
“Mất công em còn gọi anh một tiếng anh cả, lẽ nào ngồi ở ghế chủ tịch lâu quá rồi nên mất hết tính người rồi? Đó là em ruột của anh đó, nếu để ông cụ biết anh ăn cây táo rào cây sung thế này thì e là có chết cũng không yên nghỉ”.
Từ Lệ trợn mắt bĩu môi, đúng bộ dáng mụ đàn bà đanh đá chửi đổng.
.