Ngày hôm sau, tập đoàn Lạc Thị!
Như thường lệ, Lạc Tuyết đã đến trước cửa công ty từ sớm!
Nhưng khác mọi hôm ở chỗ, hôm nay cô không muốn bước vào cánh cửa này chút nào!
Thậm chí còn có chút sợ hãi!
Nhờ Dương Xuyên nên hôm nay chính là hạn chót của cô.
Nếu như cô không thể giải quyết vấn đề tài chính của công ty, thì cho dù có là nhà họ Lạc hay Dương Xuyên đều sẽ không bỏ qua chuyện này!
Thậm chí bọn họ cũng sẽ không tha cho gia đình cô!
Nhưng cô đã làm tất cả những gì có thể rồi.
Dù là đối tác hay ngân hàng, thậm chí cả bạn cũ của bố.
Tất cả đều coi cô giống như ôn thần vậy, tránh càng xa càng tốt!
Cô đã hoàn toàn hết sức cứu vãn.
Haiz--
Lạc Tuyết thở dài, nhưng cô chỉ có thể cắn răng bước vào công ty!
Gần đúng như cô dự đoán, còn chưa kịp bước vào văn phòng đã nhìn thấy ánh mắt không chút thiện ý của bác cả Lạc Viễn Hà và Lạc Mai!
"Cô làm ăn kiểu gì vậy? Tại sao bây giờ mới tới? Chẳng trách công ty làm ăn sa sút, cái kiểu lười biếng như cô mà công ty phát đạt mới lạ ấy!"
Ngay khi nhìn thấy Lạc Tuyết, Lạc Mai đã nói cho một trận!
Ngay cả Lạc Viễn Hà bên cạnh cũng không mấy thân thiện!
"Bây giờ là lúc nào rồi, còn không mau vào trong, thật không biết công ty nuôi cái thứ vô dụng này làm gì".
"Ai nói vô dụng, coi như nuôi một con chó giữ cửa cũng được!"
Hai cha con kẻ đánh trống người thổi kèn, cùng nhau chế nhạo Lạc Tuyết.
Sắc mặt Lạc Tuyết ngay lập tức trắng bệch, cắn môi định phản bác.
Nhưng khi lời nói đến miệng lại nuốt ngược vào trong.
Hai cha con bọn họ đang cố ý nhắm vào cô, nếu thật sự muốn phản bác thì chỉ tự chuốc lấy xấu hổ mà thôi.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhìn xem cô đã làm gì đi, bởi vì cô đắc tội với cậu chủ Dương nên công ty mới sắp phá sản đến nơi rồi đấy!"
Lạc Mai càng nhìn Lạc Tuyết càng cảm thấy khó chịu, ả lập tức ném một bản báo cáo xuống trước mặt Lạc Tuyết.
Mặc dù cảm thấy bất mãn nhưng Lạc Tuyết vẫn kiên nhẫn cầm lên xem.
Nhưng chỉ vừa nhìn qua, cô liền trợn tròn mắt, cảm thấy không thể tin nổi.
"Tại sao, tại sao lại thế này? Rõ ràng hôm qua vẫn! "
Trên bản báo cáo tài chính, rõ ràng đó là báo cáo tài chính của tập đoàn ngày hôm qua!
Rõ ràng ngày hôm qua chỉ là hụt dòng vốn, nhưng bây giờ cổ phiếu của công ty lại tụt dốc thế này.
Toàn bộ công ty đều đã dừng hoạt động!
Bây giờ không thể khôi phục dòng tiền được nữa.
Tập đoàn Lạc Thị cần phải có một số tiền lớn để kéo cổ phiếu của công ty lên lại.
Nếu không thì ngay cả khi mua lại công ty, cũng sẽ không thể nào trả được số nợ khổng lồ!
Có thể nói ngay giờ phút này, tập đoàn Lạc Thị đã bước một chân vào địa ngục.
Đây là số tiền mà Lạc Tuyết không thể nào tưởng tượng nổi.
Thậm chí nó còn vượt quá năng lực và trách nhiệm của cô!
"Chuyện này, làm sao có thể? Sau lưng nhất định có người nhắm vào chúng ta, chắc chắn là thế!"
Lạc Tuyết siết chặt tay, giọng đầy bất lực.
Tại sao Lạc Viễn Hà và Lạc Mai lại không nhìn ra được điều rõ ràng như vậy chứ?
Có thể gây ra chuyện đến mức này, ắt hẳn đối phương phải là người vượt ngoài sự tưởng tượng của bọn họ.
Hai cha con bọn họ chỉ muốn cô gánh cái tội danh này mà thôi.
"Lạc Tuyết, cậu đừng có đổi chủ đề, nếu không phải do cô xử lý không kịp thời thì công ty làm sao đến bước này được?"
Lạc Mai chống tay lên hông, tỏ ra vẻ đanh đá.
"Nói tóm lại, hôm nay là ngày cuối cùng, cho dù cô có bán thận thì cũng phải cứu được công ty!"
"Đúng vậy!"
Lạc Viễn Hà hơi ngẩng đầu lên, trong mắt không có chút cảm xúc nào!
"Hôm qua cô đã đồng ý với cậu chủ Dương rồi, nếu không hoàn thành được thì đừng nói chỉ mình cô, mà ngay cả gia tộc cũng đừng mong được yên ổn".
Cạch cạch!
Mặt Lạc Tuyết không còn chút máu, cô run rẩy lùi lại vài bước.
Làm sao cô có thể lấp đầy khoản nợ khổng lồ như thế?
Nhưng chuyện này có liên quan gì đến cô không?
Lạc Mai là giám đốc của công ty, bây giờ công ty xảy ra chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ ả không phải chịu trách nhiệm sao?
Nếu không phải do Lạc Mai làm càn thì công ty đâu thể đến bước này chứ?
Rõ ràng là không liên quan gì đến Lạc Tuyết, nhưng tại sao cô lại phải là người chịu trách nhiệm?
Đúng là ức hiếp người khác quá đáng mà!
Bấy nhiêu đây cũng không đủ để diễn tả nỗi hận trong lòng cô.
"Được rồi, đừng ngây ra đó nữa, thời gian của cô không còn nhiều đâu!"
"Nên làm gì thì chắc cũng không cần tôi dạy đâu nhỉ? Tốt hơn hết đừng có làm cho ông nội và cậu chủ Dương phải thất vọng!"
Lạc Mai chế nhạo, không hề cho Lạc Tuyết cơ hội giải thích!
Nói xong, hai cha con bọn họ liền xoay người rời đi.
Chỉ nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc chuyên nghiệp bước vào!
"Đây là tập đoàn Lạc Thị phải không? Cho tôi hỏi văn phòng chủ tịch ở đâu?"
Cô gái hỏi với vẻ nghiêm trang.
"Cô là ai, tìm chủ tịch có việc gì?"
Lạc Mai cau mày, nhìn thấy người này có vẻ cao hơn mình, thân hình cũng nhỉnh hơn, lại còn xinh đẹp hơn, liền cảm thấy có chút không vui!
"Muốn tìm chủ tịch thì đến quầy lễ tân hẹn trước đi! Hơn nữa, một cô gái như cô, không đủ tư cách để gặp chủ tịch đâu!"
Ả nói xong còn hừ lạnh một tiếng, cố tỏ ra thái độ!
Thấy vậy, người phụ nữ nheo mắt lại, nhưng vẫn giữ một nụ cười chuyên nghiệp.
"Tôi họ Dương, là thư ký của ông Lý Hải Đông, chủ tịch của tập đoàn Lý Thị! Không biết là thân phận này có đủ tư cách hay không?"
Cái gì?
Ngay khi vừa nghe xong, cả Lạc Mai và Lạc Viễn Hà đều như chết lặng!
Tập đoàn Lý Thị là một trong những tập đoàn lớn nhất ở Tân Hải.
Thư ký của Lý Hải Đông thì cho dù có là ông nội nhìn thấy cũng phải nể mặt, đâu phải người mà bọn họ muốn đắc tội là được?
Sắc mặt Lạc Mai lập tức cơ cứng, tái me tái mét, cúi đầu không dám nói gì.
Vẻ mặt run rẩy hiện tại của ả hoàn toàn khác với lúc nãy!
Lạc Viễn Hà trợn to mắt nhìn, sau đó tiến tới cười xoà!
"Thư ký Dương, xin chào! Con bé này không hiểu chuyện, xin cô thứ lỗi!"
"Hôm nay chủ tịch không tới, nếu có chuyện gì, cô có thể nói với tôi!"
Thư ký Dương vẫn không thể hiện chút cảm xúc nào với thái độ nhiệt tình của Lạc Viễn Hà.
"Không cần, tôi đến đây là để tìm cô Lạc Tuyết!"
Lạc Tuyết?
Lạc Viễn Hà ngây ra tức thì.
Ngay cả Lạc Tuyết đang chuẩn bị rời đi cũng phải khựng lại.
Cô không hề có quan hệ gì với tập đoàn Lý Thị cả.
Tại sao thư ký của chủ tịch Lý lại đích thân đến gặp cô?
"Lạc Tuyết? Thư ký Dương chắc nói sai rồi nhỉ? Cô tìm con tiện nhân đó làm gì?"
Lạc Mai bất mãn nói xen vào, ánh mắt thư ký Dương lập tức đanh lại, chỉ liếc một cái, làm cho ả ta sợ hãi không nói nên lời!
"Thư ký Dương, Lạc Tuyết ở đây!"
Lạc Viễn Hà tươi cười quay đầu nhìn Lạc Tuyết.
"Lạc Tuyết, còn ngây ra đó làm gì, không nghe thấy thư ký Dương đích thân đến tìm cô sao? Đến cả chào hỏi cũng không có, có chút lịch sự nào không đấy!"
Nhà họ Dương đích thân đến tìm, e là lành ít dữ nhiều.
Để đảm bảo an toàn, Lạc Viễn Hà liền đẩy Lạc Tuyết ra trước!
Lạc Tuyết cảm thấy bất lực, chỉ có thể quay đầu lại.
"Xin chào thư ký Dương, tôi là Lạc Tuyết, không biết cô kiếm tôi có việc gì không?"
Trống ngực Lạc Tuyết đập thình thịch, cô chỉ có thể cắn răng đối mặt với thư ký Dương!
Thư ký Dương nhìn Lạc Tuyết một lượt, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.
"Không phải tôi đến tìm cô, mà là chủ tịch của chúng tôi muốn tìm cô!"
Chủ tịch? Lý Hải Đông?
Ngay khi nghe xong, Lạc Viễn Hà và Lạc Mai liền ngớ ra.
.