Chiến Thần Sở Bắc


“Gia chủ Lưu, như vậy nghe vẻ không hợp quy cho lắm thì phải? Nếu ai cũng làm vậy thì còn cần đến chức vụ chủ tịch của tôi làm gì nữa!”
Chu Minh Hạo khoanh tay rồi từ chối thẳng thừng.

Nghe thấy thế, Lưu Tông Tín ở phía đối diện lập tức cau mày.

“Chủ tịch Chu, ông không thể nói như thế được!”
“Ông cũng biết thực lực của nhà họ Lưu thế nào rồi mà, chúng tôi nhận trước một, hai dự án cũng đâu có sao.

Đến lúc đó, chắc chắn tôi sẽ không quên chia lợi ích cho ông đâu”.

“Đây là vụ làm ăn hai bên cùng có lợi, chủ tịch Chu nên cân nhắc một chút!”
Nghe thấy thế, Chu Minh Hạo khẽ cười khẩy một tiếng.

“Gia chủ Lưu nói thế là có ý gì? Định đút lót tôi à? Tội này không nhỏ đâu!”
“Không phải vậy!”
Lưu Tông Tín khẽ lắc đầu rồi nói: “Đương nhiên nếu chủ tịch Chu nhất quyết không cho thì tôi cũng không nói nữa, tuy nhiên…”
Nói đến đây, Lưu Tông Tín chợt ngẩng đầu lên rồi nhìn Chu Minh Hạo với vẻ sâu xa.

“Tại sao đang là dự án nội bộ lại chuyển thành đấu thầu, tôi nghĩ chủ tịch Chu là người rõ hơn ai hết!”
“Nếu đến lúc đó, tất cả dự án đều về tay nhà họ Dương, thì chỉ có ông bị mất mặt thôi!”
Rầm!
Mặt Chu Minh Hạo lập tức sa sầm.

“Lưu Tông Tín, ông đang uy hiếp tôi đấy à?”
“Chủ tịch Chu cứ đùa, tôi nào dám!”
Lưu Tông Tín mỉm cười không chút sợ hãi.

“Tôi chỉ đang nói thật thôi, còn nên làm sao thì do ông hoàn toàn quyết định”.

Nghe thấy vậy, Chu Minh Hạo trầm mặc.

Ông ta cau mày, trong lòng đang đấu tranh tư tưởng!
Lời Lưu Tông Tín nói cũng có lý, nhưng nếu ông ta dễ dàng thoả hiệp như vậy thì sao mai này thị uy ở thành phố được nữa.

Rồi làm sao mà quản lý một nơi rộng lớn như Tân Hải được?
Lưu Tông Tín không vội, mà ngồi thư thái dựa vào sofa.

Chợt có tiếng chuông điện thoại vang lên, thấy là con trai mình gọi tới, Lưu Tông Tín nhếch mép cười.

“Tôi nghe điện thoại đã, chủ tịch Chu cứ từ từ mà nghĩ, nhớ phải nghĩ cho kỹ vào!”
“Con à, sao rồi? Xử lý được mảnh đất ấy chưa?”
Lưu Tông Tín bắt chéo chân với vẻ dương dương đắc ý!
Ông ta dám ngả bài với Chu Minh Hạo thế này đương nhiên phải có lý do.

Lấy được núi Thiên Linh là bước đầu tiên.

“Bố, đang có chút chuyện ở đây ạ!”
Giọng nói có vẻ đau khổ của con mình vang lên trong điện thoại khiến Lưu Tông Tín phải nhíu mày.

“Có chuyện gì thế? Có mỗi chút việc còn con cũng không giải quyết được mà còn dám gọi cho bố à?”
Lưu Tông Tín gào lên như vậy khiến Lưu Phong ở đầu dây bên kia suýt bật khóc.

“Bố, chuyện này không thể trách con được, lẽ ra mọi thứ ổn thoả hết rồi, ai ngờ giữa chừng lại có một thằng mù với một con dở xuất hiện.

Chúng nó chẳng những đánh con, mà còn bắt bố phải đến đây dập đầu xin lỗi chúng nó trong vòng nửa tiếng nữa”.

“Con nói gì? Lẽ nào nó không biết địa vị của nhà họ Lưu mình sao?”
Lưu Tông Tín trợn mắt, gương mặt thoáng chốc sa sầm.

Dám bắt ông ta dập đầu xin lỗi, thằng ranh đó chán sống rồi đúng không?
“Bố ơi, con nói rồi mà chúng nó không nghe.

Bọn nó vẫn bảo nửa tiếng nữa bố không đến là chúng nó diệt nhà mình luôn!”
“Bố mau đến đây đi, không chúng nó đánh con chết mất! À, tốt nhất gọi thêm ông Mạc đi cùng, đứa con gái kia giỏi võ lắm ạ”.

Lưu Phong khóc lóc van nài.

Một là hắn làm vậy để cho Sở Nam và Thanh Vũ xem.

Hai thì đương nhiên để bố hắn mau tới đây.

Chỉ cần bố hắn và ông Mạc đến đây thì hắn cho thể trả lại nỗi nhục vừa rồi gấp nhiều lần.

“Được rồi, bố phải làm gì không cần anh dạy! Có mỗi thằng mù với đứa con gái mà cũng không đánh lại được, vô tích sự!”
Lưu Tông Tín lập tức ngắt lời Lưu Phong đang gào khóc.

Ông ta cứ ngỡ giành được chắc núi Thiên Linh về tay rồi.

Nhưng bên kia mà xảy ra chuyện thì kế hoạch của ông ta đã thất bại một nửa.


Núi Thiên Linh.

Ngắt máy xong, mặt Lưu Phong càng có vẻ nhăn nhó hơn.

Nghe giọng thì có vẻ bố hắn không coi trọng chuyện này cho lắm.

Nhỡ ông ta đến muộn thì chỉ có hắn chịu khổ thôi.

Bố của con ơi! Đừng hại con mà!
“Ông ta không chịu đến à?”
Sở Nam bình thản ngẩng đầu lên, câu hỏi của anh khiến da đầu Lưu Phong tê dại.

“Tôi… tôi…”
“Thôi, Thanh Vũ, cô gọi điện đi!”
“Vâng thưa cậu!”
Thanh Vũ nhận lệnh rồi lập tức rút điện thoại ra.

Ngoài mặt thì Lưu Phong có vẻ đau khổ, nhưng trong lòng thì thầm cười lạnh.

Số điện thoại của bố hắn là bí mật, Thanh Vũ có mà gọi đằng trời!
Chỉ được cái to mồm!
Nhưng ngay sau đó, không biết Thanh Vũ ấn ấn gì đó, vài phủ sau, máy đã kết nối.

“Lưu Tông Tín, ông còn hai mươi lăm phút nữa để đến núi Thiên Linh xin lỗi! Chỉ cần quá một giây thôi thì nhà ông đừng hòng tồn tại ở đất này nữa”.

Thanh Vũ nói ngắn gọn rồi ngắt máy luôn.

Lưu Phong thấy thế thì trợn mắt há mồm.

Sao cô gái này có thể làm được chứ?

Quán cà phê!
Nghe thấy tiếng máy tu tu, Lưu Tông Tín đen mặt.

Một số máy lạ cùng một giọng nói không hề quen thuộc.

Chỉ với một câu mà bắt ông ta phải đến núi Thiên Linh xin lỗi ư?
Còn cái gì mà có muốn nhà họ Lưu tồn tại nữa không?
Khẩu khí lớn đấy!
“Lạ thật!”
Lưu Tông Tín hừ một tiếng, bao cảm giác vui vẻ đều tan biến sạch sẽ.

“Ông Lưu, con trai ông gặp phải chuyện gì à?”
Chu Minh Hạo ở phía đối diện ngẩng đầu lên rồi hỏi với ý cười như có như không.

Lưu Tông Tín hừ một tiếng: “Không phiền chủ tịch Chu bận tâm, chỉ là một thằng mù với một đứa con gái mà thôi, không đáng nhắc tới!”
Thằng mù?
Chu Minh Hạo ngẩn ra rồi đứng bật dậy.

Hành động bất ngờ của ông ta khiến Lưu Tông Tín giật bắn mình.

“Có phải là một cậu thanh niên đeo kính râm và chống gậy, còn cô gái đi cạnh cậu ấy thì rất trẻ, mặt lúc nào cũng lạnh băng không?”
Thấy Chu Minh Hạo hỏi vậy, Lưu Tông Tín càng nhíu chặt mày hơn.

“Sao mà tôi biết được, mà dù thế thì sao? Nhà họ Lưu tôi mà phải sợ một thằng mù chắc?”
Chu Minh Hạo hít sâu một hơi, sau đó ngồi xuống với vẻ trầm ngâm.

“Ông Lưu, tôi khuyên ông tốt nhất hãy đến xem con trai mình thế nào đi, nếu đến muộn, e phải nhặt xác của cậu ấy đấy!”
“Chủ tịch Chu, ông nói thế là đang rủa nhà tôi đấy à?”
Mắt Lưu Tông Tín sắc lạnh, giọng nói thì tỏ rõ vẻ không vui.

Chu Minh Hạo khoanh tay rồi mỉm cười hờ hững.

“Rủa gì đâu, nếu con trai ông chọc phải người đó thật thì đừng nói là ông, cả nhà ông có tồn tại được nữa hay không cũng là cả một vấn đề đấy!”
“Tôi chỉ nói vậy thôi, ông muốn làm sao thì làm!”
Chu Minh Hạo biết chắc thằng mù mà Lưu Tông Tín nhắc đến chính là Sở Nam rồi!
Nếu không, ở cái đất Tân Hải này làm gì có ai dám đối đầu với nhà họ Lưu nữa?
Lưu Tông Tín à Lưu Tông Tín, ông đúng là chán sống rồi!
Không dưng lại chọc vào người đó.

Tự tạo nghiệt, không thể sống!
Thấy thái độ đó của Chu Minh Hạo, Lưu Tông Tín nhíu chặt hàng lông mày lại.

Ông ta thầm thấy rất nghi hoặc.

“Cũng được, để tôi đích thân đi xem sao! Chuyện hôm nay, tôi sẽ nhớ kỹ!”
Lưu Tông Tín bực tức đứng dậy, sau đó liếc Chu Minh Hạo một cái rồi quay người bỏ đi!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui