Loáng cái, thủ tục đã được làm xong.
Để lấy lòng Sở Bắc, Triệu Diệu Quang còn thuê dịch vụ dọn nhà tới.
Anh ta chủ động xin việc, đã thế còn đảm bảo trong vòng một tiếng sẽ dọn hết đồ đến đây.
Ngay tối nay, nhà Lạc Tuyết có thể dọn đến ở luôn.
Thật lòng Lạc Tuyết thấy rất đắn đo, nhưng do Triệu Diệu Quang quá nhiệt tình nên cô đành đồng ý.
Còn Chu Cầm thì gào thét đòi đi cùng với Triệu Diệu Quang.
Chẳng cần nghĩ cũng biết chắc chắn bà ta định đi khoe khoang với chị Ngô rồi.
Ngay sau đó, chỉ còn lại Sở Bắc và Lạc Tuyết ở lại trong căn biệt thự.
“Sở Bắc, chuyện này là sao? Hay có liên quan gì đến anh đó?”
Cuối cùng, Lạc Tuyết do dự một lát rồi nói ra điểm nghi vấn trong đầu mình.
Nếu không phải vậy thì tại sao trước đó, Sở Bắc lại ung dung đến vậy?
Sở Bắc chỉ mỉm cười, từ chối cho ý kiến.
“Liên quan đến ai quan trọng lắm à? Người lương thiện sẽ gặp may mắn thôi!”
Lạc Tuyết trầm mặc!
Sở Bắc nói không sai!
Nhưng một khi đã nhận một món quà lớn thế này thì cô cũng cần biết người tặng là ai chứ.
Lạc Tuyết vẫn thấy bồn chồn không yên.
Cô thật sự rất muốn biết quý nhân đó là ai.
Cùng lúc đó, có tiếng chuông điện thoại vang lên, thấy là ông mình gọi tới, Lạc Tuyết lập tức nghe máy ngay.
Sau dăm ba câu, Lạc Tuyết đã cúp máy rồi khoanh tay lại.
“Ông bảo tôi đến công ty ngay, chắc hợp đồng với tập đoàn Lý Thị có kết quả rồi đấy!”
Sở Bắc gật đầu: “Anh đi với em!”
Lạc Tuyết khựng lại, định từ chối nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Hai người bắt xe nhanh chóng đi tới công ty.
Vừa lên tầng ba, họ đã nghe thấy tiếng cười sang sảng của ông cụ vọng từ xa lại, xem ra có chuyện vui rồi.
“Ông ơi, cháu đến rồi ạ!”
Cửa không đóng nên Lạc Tuyết đi vào luôn.
Chỉ thấy ông mình đang ngồi ở ghế chủ toạ, tay cầm bản hợp đồng rồi cười vui vẻ.
Lạc Viễn Hà và Lạc Mai đứng hai bên rồi ngẩng đầu lên với vẻ đắc ý.
“Lạc Tuyết, sao vào mà không gõ cửa, mất lịch sự quá đấy!”
Vừa trông thấy Lạc Tuyết, Lạc Mai đã bật cười nham hiểm.
“Đúng đấy, không biết thân biết phận gì cả, khéo mấy ngày nữa, còn không thèm coi ông nội ra gì mất”.
Lạc Viễn Hà chẹp miệng cất giọng châm chọc.
Còn Sở Bắc ở phía sau Lạc Tuyết thì bị coi như người vô hình.
Lạc Tuyết cắn răng không phản bác lại mà đi thẳng về phía ông nội.
“Được rồi, chẳng mấy khi vui được như hôm nay, hai bố con anh nói vừa thôi!”
Ông cụ xua tay rồi ngẩng lên nhìn Lạc Tuyết, nụ cười chợt nhạt bớt.
“Lạc Tuyết, lần này ông bỏ qua.
Nhờ có bản hợp đồng này, ông sẽ không truy cứu việc cháu tất trách trong công việc lần trước nữa”.
“Nhưng đây là lần cuối cùng, nếu còn tái diễn thì dù cháu là cháu gái của ông thì ông cũng đuổi cháu đi đấy!”
Giọng ông cụ nghiêm lại, khiến sự mong chờ của Lạc Tuyết bay hết sạch.
Hơn nữa, câu nói của ông nghe cứ là lạ.
“Ông ơi, ông nói vậy là sao ạ?”
Lạc Tuyết cau mày rồi cất giọng hỏi.
Trong lòng cô có một dự cảm không lành.
“Còn ý gì nữa? Cô rõ hơn ai hết mà còn mặt dày hỏi nữa à? Đúng là không biết xấu hổ”.
Lạc Vinh Quang còn chưa lên tiếng, Lạc Mai đã cất giọng lạnh lùng châm chọc trước.
Lạc Tuyết tái mặt không nói gì.
Cô chỉ cắn chặt môi dưới rồi nhìn Lạc Vinh Quang.
“Tiểu Mai nói đúng đấy, ông không nói toạc ra là để giữ thể diện cho cháu, cháu tự thu xếp cho ổn thoả đi”.
Lạc Vinh Quang lắc đầu, giọng nói rất lạnh lùng.
“À, ông còn một chuyện cần tuyên bố nữa!”
Ngay sau đó, ông cụ đã đổi giọng rồi nhìn sang Lạc Mai.
“Sau một tháng thử thách, ông thấy Tiểu Mai phù hợp với vị trí tổng giám đốc của công ty hơn nên hôm nay, ông tuyên bố con bé đã vượt qua thử thách”.
Ông cụ vừa nói dứt câu, Lạc Viễn Hà và Lạc Mai đã mừng như điên.
“Cảm ơn ông, nhất định cháu sẽ không ngừng cố gắng để không làm ông thất vọng ạ”.
Lạc Mai kích động đến mức đỏ bừng mặt, sai đó nhìn thẳng vào Lạc Viễn Hà để xác nhận lại.
Thử thách ban đầu mà ông cụ đặt ra là ba tháng.
Nếu giờ, ả ta hoàn thành trước dự kiến thì đương nhiên là chuyện đáng mừng rồi!
Dù ông cụ vẫn là chủ tịch, nhưng sau này bố con ả ta mới là người có quyền hành tối cao trong tập đoàn.
Hai bố con Lạc Viễn Hà thì vui sướng, còn Lạc Tuyết thì nghệt mặt ra.
“Ông ơi, sao ông lại quyết định thế ạ? Chị ấy phù hợp ở điểm nào chứ?”
Lạc Tuyết thấy không thể hiểu được nên hỏi thẳng luôn.
Không phải cô đang ghen tỵ với Lạc Mai, mà vì cô nghĩ cho công ty.
Lạc Mai mới làm tổng giám đốc có một tháng mà đã biến công ty thành một mớ hỗn độn rồi.
Nếu không có hợp đồng cô ký kết được với tập đoàn Lý Thị thì Lạc Thị xong đời rồi.
Giờ mà ông nội cô cho Lạc Mai vượt qua thử thách sớm hơn dự kiến thì có khác nào đầy công ty xuống vực thẳm?
Sở Bắc chỉ lắc đầu mà không nói gì.
Anh biết ngay mà…
Hệt như anh dự đoán.
“Lạc Tuyết, cô đang ghen tỵ với tôi đúng không?”
Lạc Mai vô cùng đắc ý rồi nhìn Lạc Tuyết với vẻ kiêu căng.
“Cô đố kỵ với tài năng của tôi, hay ghen ghét vị trí của tôi?”
“Ông nội là người có tầm nhìn xa trông rộng, ông đã quyết vậy thì phải có cái lý của ông, sao? Hay cô cũng muốn làm tổng giám đốc à?”
“Nhưng cô nhìn lại mình xem có xứng không?”
Lạc Tuyết cắn răng, thầm thấy vừa bực vừa tủi thân.
“Chị, chị đừng có nói bậy! Tôi…”
“Đủ rồi!”
Lạc Tuyết còn định phản bác, nhưng Lạc Vinh Quang đã đập bàn cắt ngang lời.
“Lạc Tuyết, cháu làm loạn đủ chưa hả? Vì cháu nên công ty mới bị hao hụt vốn, đến mức suýt nữa phải phá sản! Ông không truy cứu trách nhiệm của cháu vì nể tình người nhà đấy!”
“Nếu không có bản hợp đồng mà Tiểu Mai vất vả ký kết với nhà họ Lý, nhà họ Lạc chúng ta đã bị cháu hại chết rồi!”
“Cháu có tư cách gì mà đòi nghi ngờ năng lực của Tiểu Mai hả?”
Cái gì?
Lạc Tuyết ngẩn ra khi nghe thấy Lạc Vinh Quang nói vậy.
Cô há hốc miệng rồi nhìn ba người đó với vẻ khó tin.
Họ đổ trách nhiệm của Lạc Mai cho cô, cô có thể bỏ qua.
Nhưng rõ ràng là cô đã ký hợp đồng ấy, sao giờ lại thành công của Lạc Mai rồi?
Đúng là ức hiếp người quá đáng!
“Ông ơi, hợp đồng này là cháu ký, có liên quan gì đến Lạc Mai đâu!”
Lạc Tuyết tức đến mức thở hổn hển, cô nghiến chặt răng rồi phản bác lại.
Cô phải đòi lại công bằng!
Cô không cam tâm để thành quả của mình bị người khác cướp mất.
Cũng không muốn bị người ta bắt nạt mãi.
“Lạc Tuyết, đầu óc cô có vấn đề à? Không lẽ cứ ai ký hợp đồng thì là công của người ấy chắc?”
Lạc Mai vẫn giữ vẻ bình thản rồi nở nụ cười khinh bỉ.
“Không có tôi bận tới bận lui, cuối cùng khiến giám đốc Lý động lòng thì người ta thèm ký hợp đồng với cô đấy!”
“Chẳng qua hôm đấy, tôi bận tiếp khác nên cô mới được thế vào vị trí của tôi thôi”.
“Cô chỉ có mỗi việc ký tên, còn tôi đã bỏ ra bao nhiêu công sức! Thế mà cô lại định nói xấu tôi, đúng là khiến người ta phát sợ lên được!”
“Ông ơi, ông phải làm chủ cho cháu!”
Lạc Mai nói một lèo.
Trình diễn xuất tài tình thế này mà không đi làm diễn viên thì quá phí.
“Đúng đấy, bố, con làm chứng chuyện này!”
Lạc Viễn Hà tiến lên rồi cùng diễn xuất với con gái mình.
“Nếu đúng là hợp đồng do nó ký thì nó đưa cho con làm gì? Rõ ràng nó định cướp công của Tiểu Mai mà!”.