Từ chiều hôm qua đến giờ.
Cổ phiếu của tập đoàn Lưu Thị luôn rớt giá thảm hại.
Những cách gì có thể dùng được thì Lưu Tông Tín đã thử hết rồi.
Xem có cố vớt vát được gì không.
Giá cổ phiếu mà vẫn tiếp tục giảm thì nguồn vốn của cả tập đoàn sẽ bị rút cạn mất.
Mà không có vốn thì tập đoàn sẽ vận hành bằng cách nào đây?
Cùng lắm chưa tới mười ngày nữa, họ sẽ rơi vào tình trạng ngừng trệ rồi chỉ còn cách tuyên bố phá sản.
Vì vậy, Lưu Tông Tín không tiếc tiền để duy trì giới hạn xuống của cổ phiếu.
Song, ông ta đổ cả mấy trăm triệu vào rồi mà vẫn không ăn thua.
Ông ta đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Ông ta đã liên lạc hết với những người bạn lâu năm và chạy tới tất cả các ngân hàng từng hợp tác.
Tuy nhiên, không một ai dám bỏ ra một đồng nào để giúp ông ta giải quyết khó khăn trước mắt.
Lý do rất đơn giản, vì người đã xuống tay với tập đoàn Lưu Thị chính là tập đoàn Bắc Dã.
Đó là tập đoàn tài chính lớn mạnh nhất ở Long Quốc.
Bất kể là tầm nhìn, tiền bạc hay thực lực của tập đoàn này đều đứng đầu Long Quốc.
Mấy ngày trước, tập đoàn Bắc Dã đã đến Tân Hải, Lưu Tông Tín định móc nối quan hệ một chút, nhưng đã bị họ từ chối thẳng thừng.
Ai ngờ đâu, hành động đầu tiên của Bắc Dã khi đến Tân Hải chính là đốt nhà họ Lưu.
Những người khác có lẽ không biết gì, nhưng Lưu Tông Tín thì biết rõ ràng.
Tất cả đều vì người thanh niên đó.
Sở Bắc!
“Bố…”
Cửa phòng khách bị đẩy mở, Lưu Phong hớt hải chạy vào.
“Tra ra rồi ạ, Sở Bắc đó đang ở rể nhà họ Lưu”.
“Nhà họ Lưu? Nhà họ Lưu nào? Đừng nói là thằng rể ăn bám của nhà Lưu Vinh Quang đấy nhé?”
Lưu Tông Tín đứng bật dậy, trong giọng nói của ông ta còn có vẻ khó tin.
Năm năm trước, Lạc Vinh Quang tuyển rể, trong buổi tiệc, ông ta chỉ mong thông báo cho cả Tân Thành biết.
Nhưng sau đó, đã có tin đồn ông ta tuyển được một chàng rể vô dụng.
Quá xấu hổ nên nhà họ Lạc định giấu nhẹm chuyện này đi.
Lưu Tông Tín đã đoán rất nhiều khả năng về thân phận của Sở Bắc.
Nhưng không ngờ chàng trai trẻ uy nghiêm, kiêu ngạo ấy lại chính là chàng rể ăn hại của nhà họ Lạc, ông ta thật sự không dám nghĩ đến.
“Đúng ạ, chính là cháu rể của Lạc Vinh Quang!”
Lưu Phong gật mạnh đầu, sau đó để lộ biểu cảm kỳ lạ.
“Nhưng mấy hôm trước, chẳng hiểu sao lễ cưới của cô cả nhà họ Lạc và Sở Bắc đã bị huỷ bỏ”.
“Vả lại, cô thứ nhà họ Lạc không chồng mà chửa, mà bố của đứa bé lại là Sở Bắc, loạn hết cả lên…”
Lưu Phong khoanh tay với vẻ dở khóc dở cười.
Lúc nghe được tin này, hắn thấy tam quan của mình rối loạn.
“Thế à…”
Lưu Tông Tín cau mày như có điều suy nghĩ.
“Đúng rồi, nhà họ La! Để lấy lòng nhà họ La, hình như Lạc Vinh Quang định cho con cháu hai nhà lấy nhau phải không?”
Lưu Phong ngẩn ra rồi khẽ gật đầu: “Vâng, nhưng nhà họ La không còn, lẽ nào…”
Như nghĩ ra điều gì đó, Lưu Phong chợt khựng lại.
Hắn trợn tròn mắt với vẻ hoảng sợ và khó tin.
“Bố, ý của bố là…”
Lưu Tông Tín gật đầu với vẻ nhăn nhó.
“Nếu bố đoán không nhầm thì nhà họ La cũng bị Sở Bắc xử lý đấy!”
“Vậy…”
Lưu Phong ngẩn ra với vẻ hoảng hốt.
Dù nhà họ La chỉ là gia tộc hạng hai, nhưng cũng đã biến mất hoàn toàn chỉ sau một đêm.
E rằng đến nhà họ Lưu cũng không thể làm như vậy được.
Nếu đúng là Sở Bắc làm thì chẳng phải nhà họ Lưu nguy to rồi sao?
Dường như đã đoán ra được suy nghĩ của con trai mình, Lưu Tông Tín thở dài một hơi.
“Lạc Vinh Quang rất cáo già, lúc nào cũng chỉ chăm chăm vì lợi ích thôi! Đương nhiên ông ta gán ghép cháu mình cho Sở Bắc cũng có mục đích cả”.
“Dù bố không biết trong năm năm qua đã có chuyện gì xảy ra, nhưng chắc chắn thân phận của Sở Bắc không hề đơn giản đâu!”
Nhưng Lưu Tông Tín không nói cho Lưu Phong biết Sở Bắc có thể khiến tập đoàn Bắc Dã nhắm vào tập đoàn nhà họ.
Khả năng của Sở Bắc khủng khiếp hơn họ nghĩ nhiều.
Thậm chí, ông ta còn vô thức thay đổi cách gọi với anh.
“Bố, thế giờ mình phải làm sao? Hay đi xin lỗi Lạc Vinh Quang?”
“Đầu óc con có vấn đề à?”
Lưu Phong vừa nói dứt câu, Lưu Tông Tín đã lườm hắn.
“Hình như cậu Sở với Lạc Vinh Quang không hợp nhau, giờ chúng ta đi xin lỗi Lạc Vinh Quang chẳng phải càng chọc giận Sở Bắc sao?”
Nghĩ đến đây, Lưu Tông Tín đảo mắt.
“Có biết cậu Sở đang ở đâu không?”
Lưu Phong gật đầu: “Có ạ, anh Sở vừa đến Tụ Hiền Lâu! Tối nay, thủ lĩnh của Long Hổ Mon sẽ tiếp đón anh Dương ở đó”.
“Không ít nhân vật lớn ở Tân Hải cũng được mời, chắc sẽ náo nhiệt lắm đấy ạ”.
Nghe thấy thế, Lưu Tông Tín lập tức trầm mặc.
Ông ta nhíu chặt hàng lông mày lại rồi ngẩn ngơ.
Cậu Dương, Long Hổ Môn?
Toàn những nhân vật và thế lực có máu mặt ở Tân Thành cả.
Hơn nữa, buổi đấu thầu đã tới gần, chắc chắn Long Hổ Môn mời cậu Dương là có chủ đích cả.
Nhưng chắn hẳn Sở Bắc đến đó không để góp vui.
Lưu Tông Tín chợt có một dự cảm.
Có lẽ Tân Hải sắp có biến lớn rồi.
“Thay đồ đi rồi ra ngoài với bố!”
Lưu Tông Tín suy nghĩ rồi ra một quyết định.
Lưu Phong mù mờ: “Đi đâu ạ?”
Lưu Tông Tín ngẩng đầu lên, ánh mắt loé sáng.
“Đến Tụ Hiền Lâu chứ đâu, buổi tiệc vui như thế thì sao thiếu nhà chúng ta được”.
…
Nơi tụ hội của các anh tài.
Đó là ý nghĩa trong tên gọi của Tụ Hiền Lâu.
Tên này do Long Hổ Môn chọn.
Thật khó tưởng tượng một thế lực xưng bá trong thế giới ngầm ở Tân Hải lại chỉ mới ra đời được năm năm.
Nhưng hiện giờ, họ đã xếp ngang hàng với các gia tộc hàng đầu ở đây rồi.
Mà Tụ Hiền Lâu là một trong các cứ điểm của Long Hổ Môn.
“Thưa cậu, đến nơi rồi ạ!”
Gió đêm mát mẻ, đèn đuốc sáng choang.
Sở Bắc chống gậy trúc, đứng lặng yên trên con phố thương nghiệp.
Thanh Vũ đang đứng phía sau anh.
Phía trước họ chính là Tụ Hiền Lâu có năm tầng.
Toà nhà với lối kiến trúc phục cổ, nguyên liệu chính được sử dụng là gỗ.
Nhưng cách bày trí hoa lệ đã che khuất vẻ mộc mạc vốn có của nơi này.
Bên ngoài vàng ngọc, bên trong đồi truỵ.
Dù đứng cách khá xa, nhưng họ vẫn có thể nghe thấy tiếng cụng ly.
Xa hoa cũng chỉ đến thế là cùng.
“Tụ Hiền Lâu, đúng là náo nhiệt thật!”
“Nhưng người đến đây là hiền tài hay đạo tặc thì vẫn chưa biết được”.
Sở Bắc nhếch miệng cười rồi cất giọng bình thản.
Thanh Vũ ở phía sau bắt đầu giới thiệu.
“Cậu chủ, nghe nói Tụ Hiền Lâu là nơi xa hoa và đắt đỏ nhất Tân Hải”.
“Năm tầng của nơi này được chia theo cấp bậc đón tiếp khách”.
“Tầng một thì cứ có tiền là vào được”.
“Nhưng tầng thứ năm thì khéo đến chủ tịch thành phố cũng đừng mong đặt chân tới”.
Nghe thấy thế, Sở Bắc bật cười.
“Đã gọi là nơi tụ họp của nhân tài mà còn chia cấp bậc, đúng là vớ vẩn!”
Nói rồi, Sở Bắc cất bước tiến lên phía trước.
“Đi thôi, chúng ta vào đó xem Tụ Hiền Lâu này có gì đặc biệt”.
“Tôi muốn biết trên tầng năm có điều bí mật gì!”
“Nếu tôi mà không lên được thì san bằng nơi này luôn đi”.
.