Chiến Thần Sở Bắc


“Ha ha, quả nhiên anh Long rất hào sảng, nhưng hôm nay ông mời cậu đây đến, không phải chỉ là để uống rượu chứ?”
Một ly rượu xuống bụng, Dương Xuyên khẽ cười nhạt, đi thẳng vào vấn đề.

Lời này vừa thốt ra, mọi người tại hiện trường đều dựng thẳng tai nghe.

Đây cũng là nghi hoặc trong lòng bọn họ!
Anh Long bỏ ly rượu xuống, cũng không vòng vèo quanh co!
“Ba ngày sau, chính là đại hội đấu thầu Tân Hải rồi, không lẽ cậu Dương không có suy nghĩ gì sao?”
Vừa nói xong, mọi người trong lòng đều thầm nói: Quả nhiên!
Lợi ích lớn đến mức có thể lôi kéo đến hai đại ca không hề liên quan gì đến nhau này thì cũng chỉ có đại hội đấu thầu thôi!
“Anh Long nói đùa rồi, nếu cậu không có dự định gì, thì sớm đã quay về tỉnh thành rồi!”
Dương Xuyên không hề bất ngờ khẽ cười: “Trừ phi, Long Hổ Môn cũng muốn nhúng tay vào?”
“Miếng bánh lớn như vậy, ai ở đây không muốn tranh một phần?”
Anh Long khẽ cười, sau đó huơ tay!
“Nhưng mà, nếu chúng ta tiếp tục đấu đá riêng lẻ thì đến cả bơ trên miếng bánh này e là chúng ta cũng không thể nếm!”
Lời này vừa nói ra, cả hiện trường kể cả Dương Xuyên cũng đều nhíu mày!
Bởi vì, tập đoàn Bắc Dã đã tiến vào chiếm giữ Tân Hải rồi!
Nếu tập đoàn Bắc Dã muốn thì chỉ một ngụm cũng đủ nuốt chửng được miếng bánh rồi!
Mắt thấy không có ai nói gì, Long Tam nhìn Dương Xuyên, giọng điệu có phần trêu chọc!
“Vốn là hạng mục nội bộ, tại sao lại đổi thành đấu thầu công khai chứ? Cậu Dương, tôi nghĩ nguyên nhân chắc chắn cậu hiểu hơn ai hết đúng chứ?”
Nghe thấy lời này, ánh mắt những người khác cũng trở nên kỳ lạ.

Dương Xuyên nhíu mày, nụ cười dần biến mất!
“Nói thử suy nghĩ của anh thử xem!”
Anh Long khẽ cười: “Rất đơn giản, chúng ta liên hợp lại, cũng đủ để chống lại tập đoàn Bắc Dã, dù sao đây chỉ là một phần hợp đồng mà thôi, huống hồ rồng mạnh cũng không thắng được rắn địa phương!”
“Đợi đến khi lấy được tất cả hạng mục, tôi và anh, hai nhà đều lấy bốn phần! Hai phần còn lại…”
Nói xong, anh Long ngẩng đầu, ánh mắt nhìn những người còn lại!
“Phải xem các vị bỏ ra bao nhiêu rồi!”
Vừa dứt lời, vẻ mặt Dương Xuyên cũng không có thay đổi gì.

Nhưng những người còn lại thì đều nhíu mày!
Nhất là Trương Hồng Viễn và Lý Hải Đông, anh mắt đều lóe lên chút lạnh lùng.

Hạng mục cả trăm tỷ, Dương Xuyên và Long Hổ Môn lại muốn chiếm tám phần?
Còn những đại gia tộc còn lại của bọn họ thì lại chỉ có thể có hai phần?
Đúng là hiếp người quá đáng!
“Lời tôi đã nói xong rồi, ai đồng ý, ai phản đối?”
Long Tam đứng dậy, khẽ vương người, ánh mắt liếc nhìn mấy người đối diện!
Dương Xuyên ngẩng đầu, con ngươi lạnh lùng cùng quét mắt nhìn.

Bốn phần, là giới hạn hắn ta có thể chấp nhận.

Nếu những người khác không nói gì, đương nhiên hắn ta cũng sẽ không từ chối.

“Ha ha, hiếm khi anh Long và cậu Dương còn có thể suy nghĩ cho chúng tôi, Tiền mỗ tôi nếu không nhận há chẳng phải thất lễ rồi sao?”
Chỉ thấy một người đàn ông tuổi gần năm mươi đứng dậy trước tiên, cười gật đầu.

“Chuyện này đồng ý, nhà họ Tiền tôi sẽ làm!”
“Còn có nhà họ Trịnh tôi, cũng đồng ý nghe theo anh Long và cậu Dương!”
“Còn tôi nữa tôi nữa, mọi việc đều nghe theo anh Long và cậu Dương!”
Có người dẫn đầu, lập tức thêm bốn, năm người tỏ thái độ lập tức, không có dị nghị gì!
Đây rõ ràng chẳng khác gì Hồng Môn Yến, bọn họ đa phần cũng chỉ là gia tộc hạng hai.

Nếu họ dám từ chối, chỉ sợ không ra khỏi phòng bao này được!
“Ừ, không tệ, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt!”
“Không biết ý hai vị thế nào?”
Long Tam cười ha ha, ngẩng đầu nhìn Trương Hồng Viễn và Lý Hải Đông!
Cả phòng cũng chỉ có hai người bọn họ chưa tỏ thái độ!
Với chuyện này, Lý Hải Đông nhìn Long Tam, gần như không hề do dự lập tức lắc đầu liên tục.

“Họ Lý tôi không quá hứng thú với chuyện này, anh Long xin hỏi người khác vậy!”
Trương Hồng Viễn nhíu mày, cũng lắc đầu theo.

“Tập đoàn Hồng Viễn tôi có quá ít vốn nên không tham gia, mọi người tự xem mà làm là được!”
Trước tiên, không cần nói đến chuyện phân chia lợi ích này, thái độ cũng khiến hai gia chủ không vui rồi.

Vị kia còn chưa có thái độ kìa, bọn họ sao dám chống đối với tập đoàn Bắc Dã?
Lời này vừa nói ra, không chỉ những người kia đưa mắt nhìn nhau, mà cả Long Tam và Dương Xuyên kia cũng không còn tươi cười.

“Hai vị là không hài lòng phân chia lợi ích hay là muốn chống đối chúng tôi?”
Long Tam nheo mắt: “Nếu không hài lòng thì có thể nói ra ý kiến của mình!”
“Đúng vậy, chúng tôi cũng không phải không thể thương lượng!”, Dương Xuyên uống một ngụm trà, giọng điệu không lạnh không ấm!
“Không có gì là không vừa lòng cả, không muốn tham gia chính là không muốn tham gia, chẳng lẽ hai vị còn có thể khống chế chúng tôi hay sao?”
Lý Hải Đông nhíu mày, giọng điệu đã u ám hơn!
Nghe thấy lời này, Long Tam cũng không tức giận, chỉ cười ha ha.

“Đương nhiên không phải! Nhưng mà, nếu hai vị không tham gia, sau này ở Tân Hải chỉ sợ không có chỗ dung thân cho hai vị nữa thôi!”
Vừa dứt lời, cả phòng lập tức trở nên yên tĩnh!
Bầu không khí thoáng chốc trở nên nặng nề!
“Hai người là muốn đe dọa chúng tôi?”
Ánh mắt Trương Hồng Viễn lạnh lùng, lập tức lên tiếng chất vấn!
“Không hẳn là đe dọa, chỉ là nói rõ sự thật mà thôi!”
Dương Xuyên giang tay, vẫn lạnh nhạt bình tĩnh như cũ.

Long Tam cũng lắc đầu: “Không sai, lúc trước Long Hổ Môn chúng tôi quá khiêm tốn nên mới bị mấy người chèn ép đè đầu!”
“Chỉ cần lần này lấy được bốn phần hạng mục, sau này thương giới cả Tân Hải này, đều là do tôi và cậu Dương quyết định!”
“Nếu các người còn muốn lăn lộn ở Tân Hải, tốt nhất nên thành thật một chút! Nếu không, tôi sẽ không từ giá nào lấy các người làm vật cúng tế cho Long Hổ Môn tôi đâu!”
Nói đến đâu, vẻ mặt tươi cười của Long Tam hoàn toàn biến mất, lộ rõ sát khí!
“Cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, theo tôi thì sống, nghịch tôi thì chết, là sống hay chết, hai vị tốt nhất nên cân nhắc!”
Vừa sứt lời, sát khí mạnh mẽ lan khắp cả căn phòng!
Những người khác bị dọa sợ đều cúi đầu, không dám nói lời nào!
Ngay cả Lý Hải Đông và Trương Hỗng viễn, sắc mặt cũng nặng nề hơn.

Long Tam tuy mạnh, nhưng chung quy cũng là nhân vật không thể lộ ngoài sáng.

Nhưng bây giờ, có cho bọn họ cái gan, dám nói ra lời này sao?
Một Dương Xuyên, chỉ sợ cũng không đủ rồi?
“Chậc chậc, chỉ là một tên côn đồ cỏn con, tên lưu manh nhỏ nhoi, mà lại có thể nói ra lời ngang ngược như vậy, hiếm có hiếm có!”
Ngay khi Lý Hải Đông và Trương Hồng Viễn tiến thoái lưỡng nan, thì cửa phòng bao lại bị đẩy ra.

Âm thanh quen thuộc khiến Trương Hồng Viễn và Lý Hải Đông lập tức ngẩng đầu.

Nhìn thấy bóng người kiên định trước cửa, viên đá trong lòng thoáng chốc đã được đặt xuống!
“Cậu Sở, cậu đến rồi!”
“Mau ngồi mau ngồi!”
Hai người chẳng còn quan tâm đến Dương Xuyên và Long Tam nữa, vội vàng tiến lên nghênh đón, vây quanh Sở Bắc ngồi xuống!
Nhìn thấy Lưu Tông Tín sau lưng anh, ba người đều ngây người, trong lòng ngầm hiểu không cần giải thích!
Cảnh tưởng đột nhiên xảy ra, khiến mọi người nhướng mày, có phần không hiểu.

Người trẻ tuổi này là ai?
Ngay cả Dương Xuyên cũng nhíu chặt mày.

Sở Bắc, anh ta đến đây làm gì?
Hơn nữa, Trương Hồng Viễn và Lý Hải Đông, tại sao lại cung kính với anh ta như vậy?
“Cậu là ai? Hình như tôi không mời cậu đến!”
Long Tam nhíu mày, gương mặt u ám, hiện rõ trong lòng gã không vui.

Sở Bắc ngồi xuống đối diện với Long Tam, tháo mắt kính xuống, đôi mắt trống rỗng nhìn thẳng về hướng Long Tam và Dương Xuyên!
“Lời vừa nãy, Sở Bắc nghe không rõ lắm, chi bằng, hai vị giải thích lại?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui