Chiến Thần Sở Bắc


“Ừm, Tiểu Vũ Tâm giỏi quá!”
Sở Bắc mỉm cười rồi thơm một cái lên má của con gái.

Chỉ khi ở trước mặt con gái, Sở Bắc mới nở nụ cười hoàn toàn vui vẻ.

“Thôi đi, mấy câu khen vớ vẩn ấy có đổi thành cơm mà ăn được không?”
Khung cảnh xinh đẹp này đã bị giọng nói u ám của Chu Cầm phá hỏng.

“Trời tối rồi đấy, tôi còn chưa được ăn cơm đây, hai bố con cậu còn tâm trạng mà bình tranh ảnh nữa, đúng là không thể hiểu nổi!”
Chu Cầm hừ một tiếng rồi lườm Sở Bắc với vẻ bực dọc.

Lạc Tuyết cười khổ một tiếng, chẳng biết phải làm sao.

“Mẹ, cũng muộn rồi, hay nhà mình ra ngoài ăn đi?”
Hôm nay, Lạc Tuyết hơi bận nên về muộn, nếu giờ mới nấu cơm thì e không kịp mất.

“Ra ngoài ăn? Con lấy đâu ra tiền mà trả hả?”
Chu Cầm nghe thấy thế thì lại ráo hoảnh.

Lạc Tuyết thầm thở dài, không biết phải làm gì mới vừa lòng mẹ cô nữa.

Sở Bắc bế con gái lên rồi đi tới cạnh Lạc Tuyết, sau đó mỉm cười với cô.

“Ra ngoài ăn đi, anh biết một nhà hàng này ngon lắm!”
“Hừ, cậu nói hay quá nhỉ, ăn xong cậu trả tiền nhé? Đúng là loại vô dụng!”
Chu Cầm lừ mắt, lúc nào bà ta cũng thấy Sở Bắc chướng mắt.

“Không sao, con sẽ mời!”
Sở Bắc mỉm cười gật đầu.

Lạc Tuyết ngẩn ra, định nói gì đó nhưng Chu Cầm đã cất tiếng cười khẩy.

“Thật không? Nếu cậu đã nói vậy thì đi thôi, để tôi xem cậu định mời mấy mẹ con bà cháu tôi món gì nào”.

Chu Cầm hừ một tiếng với vẻ sâu xa.

Thấy thế, Lạc Tuyết chỉ biết câm nín.

Cô lạ thừa suy nghĩ của mẹ mình, rõ ràng mẹ cô đang muốn thấy Sở Bắc bị bẽ mặt.

“Mẹ…”
“Không sao, mình đi thôi, Tâm Nhi đói rồi!”
Sở Bắc khẽ lắc đầu rồi vẫy tay bắt taxi bên đường.

“Được, đi thì đi! Nhưng tôi nói trước, không phải nhà hàng đẳng cấp thì tôi không vào đâu”.

Lạc Tuyết còn định nói gì đó, nhưng Chu Cầm đã cướp lời trước rồi kéo cô lên taxi.

Sở Bắc không nói gì, chỉ nhìn về phía tài xế.

“Đến nhà hàng Thần Tinh!”
Nghe thấy thế, tài xế không có biểu cảm gì, nhưng mẹ con Lạc Tuyết ngồi phía sau thì giật nảy mình.

“Nhà hàng Thần Tinh? Sở Bắc, anh điên rồi à?”
Lạc Tuyết vô thức hô lên, rõ ràng cô đã bị doạ sợ.

Đến Chu Cầm cũng phải há hốc miệng với vẻ khó tin.

Thần Tinh là nhà hàng có số có má ở Tân Hải, đương nhiên mẹ con bà ta cũng biết.

Đừng nói là đến đó ăn, riêng đặt một phòng bao thôi đã lên đến bốn con số rồi.

Hơn nữa, không phải cứ có tiền là đặt được.

Đến ông cụ Lạc cũng chưa chắc làm được nữa là.

Họ mà đòi ư?
Đừng nói đến dùng bữa, khéo còn không qua được cửa ấy chứ, thế thì mất mặt lắm.

“Sở Bắc, cậu có ý gì thế hả? Đã không có tiền rồi còn đòi đến nhà hàng Thần Tinh, cậu định làm chúng tôi mất mặt hả?”
Chu Cầm hừ một tiếng, ánh mắt như sắp phun lửa.

“Nếu chúng tôi mà bị đuổi ra ngoài thì sẽ mất sạch thể diện đấy, mặt cậu dày thì không sao, nhưng chúng tôi biết phải làm sao?”
“Chết tiệt! Sao nhà tôi lại va phải cái loại vô dụng như cậu chứ!”
Lần này, đến Lạc Tuyết cũng không thể nói đỡ cho Sở Bắc được.

Cô chỉ lắc đầu với vẻ tuyệt vọng không thể che giấu trong đáy mắt.

Cô nghĩ Sở Bắc đòi đến nhà hàng Thần Tinh vì muốn lấy lại thể diện thôi.

Vấn đề là chưa chắc họ đã bước chân qua cửa nhà hàng được, thế chẳng phải tự chuốc thêm nhục hay sao?
“Sở Bắc, thôi hay chúng ta chọn đại một quán nào đấy ăn cho qua bữa thôi”.

Lạc Tuyết lắc đầu, chuẩn bị tìm đường lui cho Sở Bắc.

“Yên tâm, bữa tối nay anh mời, mọi người cứ đi đi!”
Sở Bắc không bị lay chuyển, vừa xoa đầu con gái vừa đáp.

Nhiều năm qua, anh đã để hai mẹ con Lạc Tuyết chịu nhiều thiệt thòi.

Đến nhà hàng Thần Tinh ăn một bữa cơm chỉ là một sự bù đắp rất nhỏ thôi.

Còn với một người từng nhiều lần dự tiệc của quốc gia như Sở Bắc mà nói thì nhà hàng đó cũng thường thôi.

Huống hồ, nhà hàng này còn là sản nghiệp của nhà họ Lý.

Trước đó, Lý Hải Đông đã đưa cho anh một tấm thẻ đen, nếu muốn lấy phòng bao tốt nhất thì chỉ cần nói một tiếng là xong.

“Cậu… giỏi lắm! Đi thì đi, để tôi xem cậu định giở trò gì nào!”
Chu Cầm tức đến mức trợn mắt, định lên tiếng mắng chửi nhưng cố nhịn.

Mày muốn lấy lại thể diện chứ gì, được thôi, để tao giúp.

Lát nữa mà bị đuổi ra ngoài thì cứ chờ xem tao sẽ xử lý mày thế nào.

Thấy tài xế taxi khởi động xe, Lạc Tuyết còn định nói gì đó nhưng lại thôi.

Cô mệt mỏi dựa lưng vào ghế mà không rõ cảm xúc ra sao.

Chẳng mấy chốc, chiếc taxi đã đỗ trước con phố thương nghiệp ở trung tâm thành phố.

Đèn vừa bật sáng!
Trước mặt họ là một nhà hàng sang trọng với biển hiệu có ghi hai chữ Thần Tinh rất lớn.

Mặt Lạc Tuyết hơi nhợt nhạt, trông không hề có sức sống chút nào.

Còn Chu Cầm, dù ban nãy bà ta còn đang bức bội, nhưng giờ cũng phải thần người ra.

Đúng là thiên đường của người có tiền mà!
Trước kia, họ còn không dám nhìn nơi này.

Với thân phận và địa vị của họ, bị đuổi ra ngoài là cái chắc.

Nếu bị nghi ngờ đến gây rối thì khéo đến nhà họ Lạc cũng không bảo vệ họ được.

“Sở Bắc, hay chúng ta đến chỗ khác đi”.

Lạc Tuyết cắn răng, cố thử khuyên nhủ thêm lần nữa.

Giờ vẫn còn cơ hội.

Nếu họ đi tiếp thì không hể hối hận được nữa rồi.

“Mình đến đây rồi mà, không sao đâu!”
Sở Bắc lắc đầu: “Tâm Nhi cũng rất thích chỗ này mà”.

Dứt lời, Sở Bắc mỉm cười rồi đi vào trong trước.

Lạc Tuyết tái mặt rồi cũng cắn răng đi theo.

Còn Chu Cầm nuốt nước miếng rồi chầm chậm đi theo sau.

Bà ta quyết định sẽ để Sở Bắc đi dò đường trước, nếu thấy tình hình không ổn thì bà ta sẽ chuồn ngay.

Vừa đi tới gần, Lạc Tuyết đã thấy có hai hàng phục vụ đứng bên ngoài nhà hàng.

Có cả nam lẫn nữ, như thế đang đón tiếp khách quý.

Đương nhiên cũng với mục đích phân cấp khách hàng nữa.

Thấy thế, Lạc Tuyết không khỏi thấy chột dạ.

Nhưng cô chỉ thấy Sở Bắc không dùng gậy mà vẫn có thể đi ngon lành.

Song, anh còn thuộc đường hơn cô mà chẳng hề đắn đo chút nào.

Lạc Tuyết ngẩn ra rồi vô thức nhíu mày lại.

Thậm chí Lạc Tuyết còn thấy hoài nghi.

Trông anh thế này đâu giống một người mù đâu.

Đương nhiên bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện đó.

Lạc Tuyết cắn răng đi theo.

Cùng lắm thì bị đuổi ra ngoài chứ gì, mất mặt có là sao chứ?
Nếu bây giờ họ bỏ đi, chẳng những con gái mất vui, mà e còn làm Sở Bắc chạnh lòng.

Khi Sở Bắc đi đến cạnh nhân viên phục vụ, tim Lạc Tuyết đập thình thịch.

Trong lúc cô đang nghĩ cách giải vây thì hai hàng phục vụ đã mỉm cười.

Sau đó cúi rạp người xuống.

“Hoan nghênh quý khách, mời vào trong ạ”.

Đội ngũ nhân viên cùng làm động tác tay mời.

Hành động và lời nói cung kính của họ là thật!
Cảnh tượng này khiến Lạc Tuyết đờ người ra.

Chuyện gì thế này?
Không nhầm chứ?
Sở Bắc đã đặt được phòng rồi ư?
“Thế này là sao?”
Chu Cầm ở phía xa cũng đang nghệt mặt ra.

Bà ta mở trừng mắt như nhìn thấy ma.

Bà ta đã định chuồn đi rồi, ai dè kết quả lại thế này..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui