“Khoan, chờ mẹ với!”
Chu Cầm mừng thầm, vội vàng chạy tới vì sợ bị bỏ ngoài cửa.
Nhà hàng Thần Tinh đấy, chỉ cần được vào trong đi một vòng thôi thì cũng được hãnh diện với đời rồi.
“Vào thôi!”
Dù Sở Bắc không nhìn thấy gì, nhưng vẫn biết Lạc Tuyết đang thần người ra vì kinh ngạc nên mỉm cười nhắc nhở.
Dứt lời, anh đi vào bên trong trước.
Bấy giờ, Lạc Tuyết mới phản ứng lại, dù cô đang thẫn thờ, nhưng vẫn đi theo Sở Bắc.
“Mời quý khách vào ạ!”
Một nhân viên phục vụ đứng dậy, cung kính làm động tác mời rồi đi trước dẫn đường.
Sở Bắc chỉ mỉm cười với vẻ nho nhã.
Còn Chu Cầm thì vô cùng kích động, điện thoại đã cầm sẵn trong tay.
Lát nữa nhất định bà ta phải chụp thật nhiều ảnh để khoe mẽ một phen.
“Anh Lý, phòng bao anh đặt đã chuẩn bị xong rồi ạ, mời mọi người lên tầng trên!”
Nghe cách xưng hô của nhân viên phục vụ, Chu Cầm và Lạc Tuyết đều ngẩn ra.
“Anh Lý? Anh Lý nào cơ?”
Hai mẹ con họ dừng bước rồi ngơ ngác nhìn nhau, sau đó có dự cảm chẳng lành.
Nghe thấy thế, nhân viên phục vụ cũng ngẩn ra.
“Có phải tôi gọi nhầm rồi không ạ?”
Chu Cầm có vẻ bực dọc: “Cậu ta họ Sở chứ không phải Lý, các người có nhầm lẫn gì không vậy?”
“Dạ…”
Nhân viên phục vụ ấp úng rồi nhìn Sở Bắc.
“Anh không phải Lý Nham vừa gọi tới thông báo sắp đến ạ?”
Nghe thấy vậy, cả Chu Cầm và Lạc Tuyết đều tái mặt.
Họ cúi thấp đầu xuống, chỉ thấy mặt mình nóng ran.
Hoá ra suốt từ nãy đến giờ là phía nhà hàng nhầm lẫn.
Người đặt phòng không phải Sở Bắc, mà là Lý Nham ư?
Thái độ cung kính của họ cũng để đón tiếp Lý Nham sao?
Sở Bắc đi phía trước chợt cau mày.
Anh thò tay vào túi, còn chưa kịp lấy thẻ ra thì nhân viên phục vụ đó đã cau mày vì phát hiện ra điểm nhầm lẫn.
“Anh không phải anh Lý, không lẽ…”
“Không không, cậu đừng nghĩ thế…”
Nhân viên đó vừa cất giọng hỏi thì Chu Cầm đã giật bắn mình.
Bà ta vừa định giải thích thì đã có một giọng nói cợt nhả vang lên ở phía sau.
“Ơ, Sở Bắc đấy à? Sao thế, dạo này phất lên rồi hay sao mà lại dám đến đây ăn cơm thế?”
Giọng nói quen thuộc ấy khiến Chu Cầm và Lạc Tuyết đều ngoái lại nhìn.
Đập vào mắt họ là nụ cười giễu cợt của Lý Nham.
Hai mẹ con Lạc Tuyết thấy chột dạ, mặt mày đều có vẻ khó coi.
Phiền rồi đây!
Chưa bàn đến vụ hiểu lầm này, nhưng lúc họ đang mất mặt lại bị Lý Nham nhìn thấy.
Chuyện này mà đồn ra ngoài thì còn thể diện gì nữa.
Hai mẹ con Lạc Tuyết cúi đầu xuống không nói gì.
Còn Chu Cầm thì đang thầm chửi bới Sở Bắc không biết bao nhiêu lần.
“Anh là…”
Nhân viên phục vụ cau mày, sau đó hết nhìn Lý Nham lại nhìn Sở Bắc.
Lý Nham liếc Sở Bắc một cái rồi tiến lên phía trước, sau đó lấy một tấm thẻ màu vàng ra khua khua trước mặt cậu nhân viên đó.
“Tôi với cậu không quen biết gì cả, nhưng cậu biết tấm thẻ này chứ?”
Lúc nói câu đó, Lý Nham còn liếc Sở Bắc một cái.
Giọng nói châm chọc của hắn ta như có ý khiêu khích.
“Thẻ VIP? Anh chính là anh Lý Nham ạ?”
Cậu nhân viên đó sững người, ánh mắt nhìn Lý Nham lập tức khác hẳn.
Lý Nham gật đầu nói: “Sao, có vấn đề gì không?”
“Phòng của cậu Lưu chuẩn bị xong chưa? Cậu ấy đến bây giờ đấy, đừng làm người ta thất vọng”.
Lý Nham kẹp chiếc thẻ bằng hai ngón tay rồi nói với giọng đắc ý.
Tấm thẻ này chính là của Lưu Phong.
Nếu không, với thân phận của nhà họ Lý thì hắn ta chưa đủ tư cách để sở hữu chiếc thẻ này.
Dù không biết tại sao tự nhiên cậu Lưu lại mời mình đi ăn, nhưng Lý Nham không ngại mượn cớ này để ra oai một phen.
Thậm chí, hắn ta còn thấy chắc chắn nhà họ Lý sẽ phất lên.
“Không ạ, không có vấn đề gì đâu ạ! Phòng đã chuẩn bị xong, mời anh lên tầng trên!”
Cậu nhân viên lắc đầu lia lịa rồi vội vàng làm động tác tay mời.
Nhưng Lý Nham không định đi ngay, mà lại liếc mắt nhìn hai mẹ con Lạc Tuyết và Chu Cầm.
Cuối cùng, hắn ta dừng lại ở Sở Bắc.
“Mà tên mù này đến đây làm gì thế? Đừng nói tên ăn hại nhà cậu cũng đến đây dùng bữa nhé?”
Giọng nói của Lý Nham có ý châm chọc rõ ràng.
Chính hắn ta cũng không ngờ sẽ gặp Sở Bắc ở đây.
Cho nên sao hắn ta có thể bỏ qua một cơ hội tốt như vậy được?
Tiếc là hắn ta không gọi Lạc Mai đi cùng, không thì có trò hay để xem rồi!
Tiếc thật!
Song, Sở Bắc lại coi Lý Nham như không khí.
Như thể hắn ta không hề tồn tại, anh bế con gái rồi đi tiếp vào bên trong.
Tuy nhiên, Lý Nham vẫn không buông tha, hắn ta sấn tới rồi chặn trước mặt Sở Bắc.
“Kinh rồi, định lên trên đấy à? Không xem lại đây là đâu hay sao, đừng nói là dùng bữa, đến tư cách bước chân vào đây, cậu cũng không có đâu”.
Lý Nham khoanh tay trước ngực với vẻ ngạo mạn.
Sau đó cất giọng khinh bỉ.
Thấy thế, Sở Bắc chỉ cau mày.
Không chờ anh lên tiếng, Chu Cầm đã giật bắn mình rồi vội vàng xua tay.
“Cậu Lý, cậu đừng hiểu lầm, chúng tôi không đến đây dùng bữa đâu, chỉ đến ngó nghiêng tí thôi.
Đúng rồi, chúng tôi chỉ định tham quan chút thôi”.
Vừa nói, Chu Cầm vừa không ngừng ra hiệu bằng ánh mắt cho Lạc Tuyết.
Giờ mà không đi thì e không còn cơ hội nữa đâu.
Lạc Tuyết sầm mặt rồi tiến lên bế con gái vào lòng, sau đó kéo tay Sở Bắc.
“Sở Bắc, chúng ta đi thôi”.
Với Lạc Tuyết mà nói thì mất thể diện chẳng là gì cả.
Cô chỉ không muốn con gái bị tổn thương.
“Đi đâu? Chúng ta đã ăn uống gì đâu mà đi?”
Sở Bắc lắc đầu, anh chỉ muốn mời mẹ con Lạc Tuyết ăn một bữa thôi mà.
Chứ có làm gì sai trái đâu.
Tại sao phải đi chứ?
“Anh…”
Lạc Tuyết đã chuẩn bị tinh thần nuốt hết tủi nhục vào bụng rồi.
Nhưng khi thấy Sở Bắc thế này, cô chỉ biết câm nín.
Không tức giận, không chán ghét, mà chỉ có thất vọng.
Đúng vậy, cô cảm thấy vô cùng thất vọng với Sở Bắc.
“Cái thằng chết bầm kia, đã bảo đừng đến đây rồi mà không chịu, giờ mất hết mặt mũi chưa?”
Chu Cầm trợn trừng mắt rồi quát tháo.
“Họ Sở kia, cậu nhất định muốn tôi với Tiểu Tuyết phải chịu khổ với cậu thì cậu mới vui đúng không?”
“Lương tâm của cậu bị chó tha rồi à? Va phải tên vô dụng như cậu đúng là bất hạnh của đời tôi”.
“Cậu không muốn đi chứ gì? Tuỳ! Chết luôn ở đâu đó đi cũng được”.
Nói xong, Chu Cầm đã tức đến đỏ bừng mặt.
Bà ta quay người định bỏ đi trước.
Thậm chí đến con gái và cháu gái cũng mặc kệ luôn.
Mặt Lạc Tuyết gần như trắng bệch, cô nhìn con gái đang rơm rớm nước mắt ở trong lòng mà đi không được, ở lại cũng không xong.
Tủi thân mà không nói được nên lời.
“Đứng lại!”
Thấy Chu Cầm định chuồn, Lý Nham hừ lạnh một tiếng!
Nghe thấy thế, Chu Cầm dừng bước ngay rồi chỉ muốn bật khóc.
Lý Nham nhìn Sở Bắc với vẻ càng thêm khiêu khích.
“Hừ! Các người coi nơi này là đâu mà muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?”
Dứt lời, Lý Nham lại nhìn sang cậu phục vụ.
“Trông vẻ nghèo túng của họ thế này thì không ăn uống gì ở đây được đâu! Tôi nghi họ đến trộm cắp đấy, các cậu phải để ý vào!”.