“Không không, mọi người đừng hiểu lầm, chúng tôi chỉ… đến nhầm chỗ thôi, chứ không có ý trộm cắp gì đâu”.
Chu Cầm sợ hết hồn nên vội vã xua tay.
Ánh mắt bà ta nhìn Sở Bắc như muốn giết người.
“Sở Bắc, cậu nói gì đi chứ! Khốn kiếp, cậu định làm liên luỵ đến chúng tôi đấy à?”
Thấy thế, Sở Bắc cau mày nhưng không nói gì cả.
Lạc Tuyết đang bế con gái thì tái mặt.
Cô thầm nghiến răng, vành mắt thì đỏ hoe.
Cô biết rõ Lý Nham đang cố ý sinh sự.
Nhưng hắn ta nói không sai, đúng là họ nghèo thật nên cô nhịn!
Nhưng tại sao hắn ta dám nói họ là phường trộm cắp chứ.
Đúng là ức hiếp người quá đáng!
Sở Bắc quay người lại rồi nhíu mày.
Cây muốn lặng mà gió chẳng đừng!
Lý Nham này liên tục đắc tội với anh, hắn ta tưởng anh dễ bị bắt nạt lắm sao?
Sở Bắc ngẩng đầu lên, đang định cất giọng thì Lạc Tuyết đã thở dài một hơi rồi kéo lấy ống tay áo anh.
“Thôi bỏ đi, Sở Bắc, về thôi!”
Lạc Tuyết như đã thoái chí, giọng nói cũng trở nên vô lực.
Sở Bắc càng nhíu chặt hàng lông mày lại hơn.
Anh nắm chặt tay thành nắm đấm, không gian như nổi lên một luồng khí thế đè nén.
Nhưng nghĩ tới con gái đang ở đây, Sở Bắc đành buông lỏng tay.
“Được rồi, mình về thôi!”
Dứt lời, anh chỉ biết lắc đầu, sau đó dẫn hai mẹ con Lạc Tuyết đi về.
Thấy thế, Chu Cầm mới thở phào một hơi.
Nếu Sở Bắc động tay động chân ở đây thì to chuyện mất.
“Khoan đã!”
Nhưng họ vừa định cất bước thì lại có một giọng nói hờ hững vang lên.
Chu Cầm và Lạc Tuyết cùng ngẩng đầu lên thì thấy có người đang đứng chắn trước mặt mình.
Người đó lạnh mặt, khiến ai nhìn cũng thấy sợ.
“Các vị chờ đã, anh Lý nói cũng đúng! Mong các vị phối hợp để chúng tôi kiểm tra đã!”
Cái gì?
Nghe thấy thế, đừng nói là Lạc Tuyết, đến Chu Cầm cũng sầm mặt.
Lý Nham chỉ tuỳ hứng nói một câu, rõ ràng chỉ để kiếm chuyện với họ thôi mà!
Họ đã chịu nhịn lùi một bước rồi.
Nhưng cậu nhân viên này lại tin lời hắn ta ư?
“Các vị, tôi cũng chỉ làm theo quy tắc thôi, dẫu sao đồ đạc trong nhà hàng cũng rất quý, nếu có gì mất mát, thì không ai chịu trách nhiệm được”.
Cậu nhân viên cất giọng bình thản.
Nghe thấy thế, cả Lạc Tuyết và Chu Cầm đều tái mặt.
Làm theo quy tắc? Phối hợp kiểm tra?
Rõ ràng là bắt nạt người khác mà!
Bọn họ vừa vào đây đã đi theo cậu nhân viên này rồi.
Chẳng lẽ cậu ta không biết họ có lấy gì hay không sao?
Rõ ràng cậu ta đang cố tình gây khó dễ cho họ.
“Các người đừng có mà quá đáng!”
Vành mắt Lạc Tuyết đỏ hoe, trong lòng trào dâng uất ức.
Chu Cầm tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không thể làm gì được.
Đến Sở Bắc cũng phải sa sầm mặt.
“Cậu chắc chưa?”
Giọng nói anh lạnh tanh, khiến bầu không khí ở đây nhưng đóng băng.
Cậu nhân viên rùng mình rồi nhìn Sở Bắc, không biết tại sao đột nhiên cậu ta thấy lạnh hết cả người.
Nhưng, cậu ta vẫn lắc đầu với vẻ không hề nao núng.
“Tôi cũng chỉ làm theo quy định thôi, mong các vị thông cảm”.
Cậu nhân viên nghiến răng với vẻ nham hiểm.
Trước đó, cậu ta đã nhận nhầm một tên nghèo nàn là khách VIP.
Sao mà nuốt trôi cục tức này được chứ!
Giờ mà không tìm cách phát tiết thì cậu ta thấy bứt dứt lắm.
“Sở Bắc, cậu đừng không biết xấu hổ thế được không?”
Lý Nham ở phía sau khoanh tay trước ngực, thản nhiên đứng xem náo nhiệt.
“Chậc chậc, cháu gái nhà họ Lạc dẫn một tên mù đến nhà hàng Thần Tinh trộm cắp! Tin này sẽ hot lắm đây!”
Vẻ đắc ý của Lý Nham đối lập hoàn toàn với vẻ khó xử của bên Lạc Tuyết.
“Lý Nham, không có chứng cứ thì anh đừng có mà nói bừa, không tôi sẽ kiện anh tội vu khống đấy”.
Lạc Tuyết không thể nhịn được nữa, lập tức trừng mắt nhìn Lý Nham.
“Kiện tôi ư? Ha ha, eo ôi sợ thế, tôi đang sợ lắm đây này!”
Lý Nham ôm ngực rồi bật cười ha hả.
“Muốn kiện thì cứ việc, cẩn thận chưa kiện được tôi thì mình đã bị tống vào tù trước rồi”.
Lạc Tuyết chỉ là cô cháu gái không được nhà họ Lạc đoái hoài tới thì Lý Nham sợ gì chứ.
“Anh…”
Lạc Tuyết nghiến răng, tức đến đỏ cả mặt.
“Anh chán sống rồi đúng không?”
Một câu nói chợt vang lên.
Lý Nham đảo mắt nhìn thì vừa hay nhìn vào đôi mắt vô hồn của Sở Bắc, hắn ta lập tức thấy sợ hãi.
Đột nhiên hắn ta thấy Sở Bắc không hề dễ chọc vào.
Nếu hai người đánh nhau thì chưa biết ai sẽ gặp nạn đâu.
Lý Nham nhanh chóng lùi lại với vẻ sợ sệt.
“Sao, bị tôi nói trúng tim đen nên thẹn quá hoá giận à?”
Lý Nham hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn quyết đeo bám đến cùng.
“Nếu không trộm cắp thì sao không dám cho người ta kiểm tra? Chứ với thân phận của các người mà cũng đòi đến đây dùng bữa à?”
“Đúng đấy!”
Nghe thấy thế, cậu nhân viên cũng hùa theo.
“Chỉ cần các vị cho chúng tôi soát người thì sẽ được yên ổn ra về”.
Cậu ta và Lý Nham tung hứng với nhau rồi cùng ra vẻ trượng nghĩa.
Nhưng rõ ràng họ đang cố ý gây sự.
Chu Cầm và Lạc Tuyết đỏ bừng mặt, không biết phải phản bác thế nào.
Sở Bắc lạnh mặt, tay nắm chặt thành nắm đấm để cố đè nén cơn giận.
Nếu vợ và con gái anh không ở đây thì hai người kia đã chết ngay rồi.
Thấy Sở Bắc như sắp bùng nổ, Lạc Tuyết chỉ đành nhịn nhục giải thích.
“Chúng tôi thật sự chỉ đến đây để dùng bữa thôi, nhưng…”
“Ha ha, buồn cười chết mất…”
Lạc Tuyết còn chưa nói hết câu, Lý Nham đã bật cười ngắt lời.
“Lạc Tuyết, cô không soi gương bao giờ à? Các người mà cũng đòi đến đây ăn uống ư? Đừng nói là ăn, đến uống cốc nước lã cũng không đủ tư cách đâu”.
Cậu nhân viên nghe thấy thế thì càng thêm coi thường họ.
“Phiền các vị phối hợp kiểm tra, nếu không chúng tôi buộc phải báo cảnh sát để giữ danh dự cho nhà hàng”.
Nghe thấy thế, Lạc Tuyết cũng cạn lời.
Đúng vậy, họ không thể ăn uống ở đây được.
Nhưng…
Cô liếc nhìn Sở Bắc rồi ôm chặt lấy con gái, sau đó mệt mỏi nhắm mắt lại.
Còn Chu Cầm thì đang nghiến răng kèn kẹt, chỉ muốn băm vằm Sở Bắc ra thành trăm mảnh.
Nếu không phải anh sĩ diện đòi đến đây cho bằng được thì họ đâu gặp phải chuyện này.
Tất cả đều là tại anh hết.
Ngược lại, Sở Bắc đang là trung tâm của sự chỉ trích lại rất bình thản.
Anh tỉnh bở nhìn Lý Nham và cậu nhân viên.
“Sao các người biết chúng tôi không thể dùng bữa ở đây được?”
Nghe thấy thế, không chỉ Lý Nham và cậu nhân viên kia, ngay đến Chu Cầm và Lạc Tuyết cũng thấy dở khóc dở cười.
Sở Bắc, xin anh đấy, đừng nói nữa được không!
Anh không sợ mất thể diện, nhưng tôi thì có.
“Được, nếu thế để tôi xem anh định làm gì ở đây nào!”
Lý Nham mỉm cười khinh khi rồi làm động tác mời.
Cậu nhân viên thì không nói gì, chỉ nhìn Sở Bắc với vẻ đăm chiêu.
Ý ra sao thì quá rõ ràng rồi.
.