Chiến Thần Sở Bắc


“Không!”
Sở Bắc khẽ lắc đầu với nụ cười ấm áp trên môi.

“Chỉ là tình cờ anh có quen biết với ông chủ của nhà hàng này thôi!”
Sở Bắc tuỳ ý giải thích một câu, chỉ nói một nửa sự thật.

Hai mẹ con Lạc Tuyết cau mày, nhưng nhìn Sở Bắc mãi mà không phát hiện ra vấn đề gì nên đành cho qua!
Sở Bắc đẩy menu cho hai người rồi nói: “Gọi món đi đã, Vũ Tâm đói rồi!”
Trông thấy tờ thực đơn, đừng nói là Tiểu Vũ Tâm, ngay bọn họ cũng đang đói cồn cào.

Nhưng vừa mở thực đơn ra, họ đã phải trố mắt nhìn.

Trong thực đơn có đủ loại hình ảnh thức ăn màu mè hoa lá.

Các món trên trời, mặt đất, dưới nước đều có hết.

Nhưng vấn đề là…
Chưa nói đến các món tôm hùm, bào ngư, chỉ một đĩa dưa muối thôi mà cũng có giá 166 rồi.

Điều này thật sự khiến hai mẹ con Lạc Tuyết luôn sống trong cảnh nghèo khó phải sợ hết hồn.

Nếu thế này thì dù họ gọi những món bình dân nhất thì bữa này cũng phải hết mấy chục nghìn.

Lúc này, đừng nói là Lạc Tuyết, đến Chu Cầm cũng không dám lên tiếng.

Trước kia, họ chưa bao giờ dám mơ đến những món ăn đắt thế này.

“Không sao đâu, mọi người cứ gọi tuỳ thích, đừng lo về vấn đề tiền nong”.

Dường như đã đoán ra được vẻ đắn đo của hai mẹ con Chu Cầm, Sở Bắc mỉm cười an ủi.

“Thật không?”
Chu Cầm sáng mắt lên rồi chớp chớp nhìn Sở Bắc.

Thấy anh gật đầu, bà ta suýt chảy cả nước miếng ra ngoài.

“Nếu thế thì tôi không khách sáo nữa!”
“Mẹ…”
Lạc Tuyết bất đắc dĩ định khuyên can một câu nên trừng mắt.

“Con thì biết cái gì? Chẳng dễ gì nhà mình mới được đến đây ăn một bữa, ít cũng phải gọi dăm ba món để thưởng thức chứ, không thì phí của giời à?”
Dứt lời, Chu Cầm mặc kệ Lạc Tuyết rồi chỉ loạn xạ vào thực đơn.

“Món này, này, đây nữa… Ờ, món này trông cũng ngon đấy nhỉ, lấy một phần luôn!”
Bà ta không quan tâm đến việc các món mình gọi có hợp nhau hay không, mà chỉ chọn những món đắt tiền.

Nào là tôm hùm, bào ngư, vi cá…
Cứ món nào đắt và trông đẹp mắt thì sẽ được chọn.

Thấy thế thì Lạc Tuyết hết hồn hết vía.

Khi thanh toán chắc phải hết mấy trăm nghìn mất.

“Được rồi đấy mẹ, chứ mẹ gọi nhiều thế rồi không ăn hết thì phí lắm!”
Thấy Chu Cầm vẫn còn định gọi món tiếp, Lạc Tuyết vội ngăn cản.

Chu Cầm chẹp miệng rồi mới chịu bỏ tờ thực đơn xuống.

“Được rồi, tạm thời cứ vậy đã, làm nhanh lên nhé!”
“Vâng thưa cô!”
Nhân viên phục vụ lễ phép gật đầu, ban nãy cậu nhân viên kia đã dặn phải phục vụ bàn này tốt nhất rồi.

Vì thế, cô nhân viên này không dám chậm trễ mà yêu cầu đầu bếp ưu tiên làm cho bàn này trước.

Khoảng mười phút sau, thức ăn đã được mang lên.

Các món ăn được bày trí sang trọng xếp kín bàn.

Mới nhìn thôi mà Chu Cầm đã suýt chảy nước miếng rồi.

Đến Lạc Tuyết cũng phải cảm thán.

Cuộc sống của người có tiền đúng là đầy thi vị.

Khéo lương đi làm cả năm của cô cũng không đủ để ăn bữa này mất.

“Vũ Tâm muốn ăn gì để bố gắp cho nào!”
Sở Bắc luôn giữ thái độ bình thản, sau đó mỉm cười với con gái.

Cô bé đã thèm đến mức nuốt nước miếng rồi.

“Bố ơi, con muốn ăn tôm hùm! Con nghe bạn cùng lớp bảo tôm hùm ngon lắm, mà Tâm Nhi chưa được ăn bao giờ”.

Giọng nói ngây thơ của cô bé khiến tay của Sở Bắc run lên, mũi anh thấy cay cay.

Tại anh mà bốn năm qua, con gái anh đã phải sống thiếu thốn.

Thậm chí ăn tôm hùm cũng là một ước muốn xa xỉ.

“Được, bố lấy tôm hùm cho con nhé!”
Giọng Sở Bắc trầm xuống, anh thầm thề với lòng.

Lạc Tuyết, Vũ Tâm, sau này bố sẽ không để hai mẹ con chịu bất kỳ tủi hờn gì nữa.

Nhờ các món ăn ngon mà nhà họ có bầu không khí hoà thuận hiếm có.

Lạc Tuyết ăn uống từ tốn chuẩn thục nữ.

Sở Bắc thì phục vụ cô công chúa nhà mình.

Còn Chu Cầm thì trước tiên chụp ảnh, sau thì ăn uống như vũ bão.

Hiếm khi nào nhà họ được vui vẻ như vậy.

Nhưng tiếc là bầu không khí này không duy trì được quá lâu.

Bụp!
Một tiếng động lớn khiến tất cả mọi người giật bắn mình.

Sau đó, họ chỉ thấy cửa bị đạp mở, Lý Nham đứng ở cửa với vẻ sâu xa.

“Lý Nham? Anh đến đây làm gì? Ở đây không chào đón anh!”
Trông thấy Lý Nham, Lạc Tuyết lập tức đuổi khách ngay.

Trong giọng nói của cô có vẻ chán ghét không hề che giấu.

Cô không có một chút thiện cảm nào với Lý Nham cả.

Sở Bắc không có phản ứng gì, chỉ lặng lẽ bóc vỏ tôm hùm.

Nhưng ánh mắt anh đã xẹt qua một tia lạnh lẽo.

“Chà chà, đang ăn à? Gọi món phong phú phết nhỉ!”
Lý Nham cười cợt rồi nhìn bàn ăn với vẻ đầy coi thường.

Toàn là cá với thịt, vừa nhìn đã biết là nhà giàu mới nổi.

“Tôi không đến tìm cô!”
Lý Nham liếc Lạc Tuyết một cái rồi đảo mắt nhìn sang Sở Bắc.

“Sở Bắc, có người muốn gặp cậu, mau đi với tôi”.

Dứt lời, hắn ta đạp chân vào ghế của Sở Bắc mà không hề sợ sệt chút nào.

Sở Bắc không đáp lời, nhưng Lạc Tuyết thì đã nhíu mày lại.

“Lý Nham, ai muốn gặp Sở Bắc? Rốt cuộc anh muốn làm gì hả?”
Lạc Tuyết biết chắc chắn Lý Nham mò đến đây chẳng có ý tốt đẹp gì.

“Đây là chuyện của đàn ông, đàn bà con gái như cô xen vào làm gì?”
Lý Nham liếc Sở Bắc với ánh mắt rất sâu xa.

“Sao rồi Sở Bắc, có đi với tôi không?”
“À nếu không muốn làm con ma đói thì tranh thủ ăn thêm chút đi, không lại trách tôi không cho cậu cơ hội!”
Song, Sở Bắc vẫn làm như không nghe thấy.

Anh chăm chú lột vỏ tôm, thậm chí còn không thèm chớp mắt.

“Sở Bắc, mặc kệ anh ta đi!”
Lạc Tuyết quýnh lên rồi đứng dậy.

“Lý Nham, mời anh ra ngoài cho, chúng tôi không chào đón anh!”
“Ha ha!”
Lý Nham cười lạnh, coi Lạc Tuyết như không tồn tại.

“Sở Bắc, không dám chứ gì? Đương nhiên nếu cậu không dám cũng không sao, tôi có thể gọi người đến bắt cậu đi!”
“Nhưng lúc về đi hay nằm thì còn xem cậu có phối hợp với tôi hay không”.

Lý Nham nhếch miệng, vẻ uy hiếp rất rõ ràng.

Lạc Tuyết cắn răng với vẻ bực dọc.

Còn Chu Cầm thì không dám nói dù chỉ một câu.

Bầu không khi lập tức trùng xuống.

Sở Bắc đặt con tôm đã lột vỏ vào bát của Vũ Tâm.

Sau đó rút một tờ giấy lau tay.

Xong xuôi, anh mới đứng dậy, cầm lấy cây gậy trúc rồi nhìn về phía Lý Nham.

“Đi thôi”.

Dứt lời, anh lập tức đi ra ngoài.

“Sở Bắc, anh…”
Lạc Tuyết cuống lên, lẽ nào Sở Bắc không biết ý đồ của Lý Nham sao?
Anh đi thế có khác nào nộp mạng chứ?
“Yên tâm!”
Sở Bắc mỉm cười rồi gật đầu với Lạc Tuyết.

Lạc Tuyết nghiêm mặt rồi không nói gì nữa.

“Được, đi thôi!”
Lý Nham hừ một tiếng, đã chuẩn bị sẵn mưu kế.

Nếu Sở Bắc đã đắc tội với cậu Lưu thì bước chân đi đừng mong trở lại.

Sở Bắc dừng bước rồi ngoảnh lại.

Sau đó, anh lạnh mặt nhìn Lý Nham.

“Để xem chuyện anh bảo có đáng để tôi phải đi không nào!”
“Nếu đáng thì anh được sống!”
“Không thì anh sẽ phải trả giá bằng mạng sống!”
Dứt lời, Sở Bắc chống cây gậy trúc đi ra khỏi phòng bao..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui