Chiến Thần Sở Bắc


“Hừ, thằng mù chết tiệt đó làm con bực cả mình!”
Dù chiếc Audi chạy được một lúc rồi, nhưng Lạc Mai vẫn chưa thể nguôi giận được.

“Thôi, con cũng bơn bớt đi!”
Lạc Viễn Hà đang lái xe cũng phải lườm con gái mình một cái: “Giờ đang lúc mấu chốt, chúng ta phải lấy được tiền của tập đoàn Lý Thị đã”.

“Chờ cứu được công ty rồi, chúng ta bám vào cậu Dương thì tha hồ mà xử lý thằng mù ấy”.

Nghe thấy thế, Lạc Mai mới dịu đi một chút.

“Còn cái con mặt dày Lạc Tuyết nữa, bao giờ về con phải cho nó một trận mới được”.

Nhớ tới Lý Nham vẫn đang phải nằm viện, lửa giận trong lòng Lạc Mai lại bùng cháy.

“Thôi, đến nơi rồi đây này! Lát nữa nhớ chú ý lời ăn tiếng nói, nếu đàm phán thất bại thì ông nội con không tha cho chúng ta đâu!”
Thấy tập đoàn Lý Thị đã ở ngay trước mắt, Lạc Viễn Hà hít sâu một hơi rồi nhắc nhở Lạc Mai.

“Bố yên tâm! Mình có hợp đồng trong tay rồi thì còn sợ gì nữa?”
Lạc Mai đắc ý cầm bản hợp đồng trong tay rồi cùng bố mình đi vào tập đoàn Lý Thị.

“Đứng lại, đi đâu đấy?”
Hai bố con họ vừa bước chân vào thì đã bị bảo vệ chặn lại.

Dù thấy bực mình, nhưng Lạc Mai vẫn kiên nhẫn giải thích.

“Chúng tôi là người của tập đoàn Lạc Thị, hôm nay đến để bàn chuyện hợp tác với tổng giám đốc Lý”.

“Người của tập đoàn Lạc Thị ư?”
Người bảo vệ cau mày nói: “Cô lên chỗ kia đăng ký rồi đặt lịch hẹn với lễ tân đi, nếu sếp Lý rảnh thì sẽ tiếp hai người”.

“Được!”
Lạc Mai cau mày rồi đáp lời.

Nếu đây không phải là tập đoàn Lý Thị thì với thái độ đó, người bảo vệ này đã bị Lạc Mai mắng té tát rồi.

“Hai vị muốn gặp sếp tổng ư? Nhưng chưa hẹn trước thì e là khó đấy”.

Cô lễ tân nhìn hai bố con Lạc Mai rồi cau mày.

Lý Hải Đông là tổng giám đốc của tập đoàn Lý Thị nên ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi.

Nếu không hẹn trước thì đến chủ tịch thành phố cũng không gặp được.

Lạc Mai nhíu mày, nhưng không cam tâm rời đi.

“Thế à? Vậy chúng tôi có thể đặt lịch hẹn bây giờ không? Chúng tôi là người của tập đoàn Lạc Thị, đến gặp tổng giám đốc Lý để bàn chuyện hợp tác”.

“Cái gì? Tập đoàn Lạc Thị?”
Cô lễ tân nghe thấy thế thì cuống lên ngay.

“Cô là cô Lạc ạ?”
Hả?
Thấy dáng vẻ ngạc nhiên của cô lễ tân, đến lượt Lạc Mai ngây ra.

“Đúng!”
Lạc Mai vô thức gật đầu.

Tân Hải chỉ có một nhà họ Lạc thôi nên người ta gọi ả ta là cô Lạc cũng không sai!
“Ra là cô Lạc, xin lỗi! Xin cô chờ một lát, tôi sẽ gọi cho sếp tổng ngay!”
Thái độ của cô lễ tân quay ngoắt 180 độ.

Cô ấy cầm điện thoại bàn lên rồi gọi tới văn phòng của tổng giám đốc.

Mấy hôm trước, Lý Hải Đông đã đích thân dặn dò.

Nếu có cô gái trẻ nào họ Lạc tới thì nhất định không ai được đắc tội và phải thông báo cho ông ta biết ngay.

Họ đã ngóng mấy ngày trời, cuối cùng thì nhân vật ấy cũng tới rồi.

Lạc Mai và Lạc Viễn Hà ngơ ngác nhìn nhau.

Không lẽ cô Lạc gì đó có liên quan đến lần hợp tác này ư?
Hơn nữa, cô lễ tân kia cũng quay xe nhanh gớm!
Một lát sau, thấy cô lễ tân đã cúp máy, bố con Lạc Mai dè dặt hỏi.

“Sao rồi? Tổng giám đốc Lý nói sao?”
Thấy hai bố con Lạc Mai chớp chớp mắt, cô lễ tân lễ phép nói.

“Hai vị chờ một chút, sếp nói sẽ đích thân xuống đón tiếp ạ!”
Cái gì?
Nghe thấy thế, cả Lạc Viễn Hà và Lạc Mai đều giật nảy mình.

Lý Hải Đông là gia chủ của nhà họ Lý - gia tộc hàng đầu ở Tân Hải đó.

Hơn nữa, còn là người nắm quyền điều hành của tập đoàn Lý Thị.

Một nhân vật tầm cỡ như vậy lại đích thân xuống đón tiếp họ ư?
Họ cũng có cái vinh hạnh đó sao?
Hai bố con Lạc Viễn Hà ngơ ngác nhìn nhau thì chỉ thấy sự kinh ngạc và bàng hoàng trong mắt đối phương.

Đương nhiên không chỉ có họ.

Đến cô lễ tân cũng thấy rất nghi hoặc.

Cô ấy có nghe nói đến nhà họ Lạc, nhưng cũng chỉ là gia tộc hạng ba thôi mà.

Hai bố con nhà này có gì hay mà đích thân sếp tổng phải xuống đón tiếp chứ?
Ding!
Tiếng thang máy vang lên, đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Cả ba người kia cùng quay sang nhìn cửa thang máy đang mở ra.

Lý Hải Đông mặc âu phục bước ra ngoài.

“Tổng giám đốc Lý!”
Lạc Viễn Hà và Lạc Mai vừa nhìn thấy Lý Hải Đông một cái là mỉm cười nịnh nọt tiến lên đón ngay.

Dù Lý Hải Đông xuống đón họ thật, nhưng họ nào dám nhận đặc quyền ấy.

Chỉ cần có thể hợp tác thành công với Lý Hải Đông thì có bắt họ coi ông ta là tổ tiên, họ cũng đồng ý.

Song, Lý Hải Đông chỉ hấp tấp bỏ đi và phớt lờ sự chào đón của họ.

Ông ta đi qua hai người đó rồi liếc mắt nhìn khắp đại sảnh.

Không trông thấy người cần gặp, Lý Hải Đông cau mày rồi nhìn về phía quầy lễ tân!
“Sao cô bảo cô Lạc tới? Người đâu?”
Nghe thấy thế, mọi người đều ngẩn ra.

Nhất là Lạc Viễn Hà và Lạc Mai.

Nụ cười trên mặt họ vụt tắt, muốn giơ tay ra cũng không được, mà thụt lại cũng không xong.

Khỏi phải nói là ngượng ngùng đến mức nào!
Nếu người đang đứng trước mặt họ không phải Lý Hải Đông, Lạc Mai sẽ mắng ngay một câu là mắt ông mù à rồi.

Cô lễ tân cũng ngây ra.

Cô ấy hết nhìn Lạc Mai lại nhìn Lý Hải Đông, thật sự không biết phải nói gì.

Không phải sếp bảo phải thông báo khi cô Lạc đến sao? Giờ lại…
“Tổng giám đốc Lý, tôi ở đây!”
Lạc Mai thu tay lại rồi vội vàng đi đến cạnh Lý Hải Đông, sau đó dè dặt lên tiếng.

“Cô là…”
Lý Hải Đông ngoái lại nhìn Lạc Mai rồi lập tức cau mày.

“Tổng giám đốc Lý, tôi là cô Lạc đây ạ!”
Lạc Mai ngẩn ra rồi giải thích.

“Đúng vậy, tổng giám đốc Lý, đây là tổng giám đốc của tập đoàn Lạc Thị, cô Lạc Mai!”
Lạc Viễn Hà cũng nhanh chóng đi tới rồi giải thích cùng Lạc Mai.

“Lần này chúng tôi tới để bàn chuyện hợp đồng với tổng giám đốc Lý, hợp đồng…”
Dứt lời, Lạc Viễn Hà nhanh chóng nháy mắt với Lạc Mai.

Lạc Mai biết ý, nhanh nhẹn lấy hợp đồng ra.

Lý Hải Đông liếc nhìn, khi thấy tên ở phần chữ ký thì lập tức nhíu mày.

“Cô Lạc Tuyết đâu? Sao cô ấy không tới?”
Lệnh của thần tướng trấn quốc là giúp cô Lạc, chứ không phải tập đoàn Lạc Thị.

Lý Hải Đông hoàn toàn có thể hiểu được ý của anh.

Nghe thấy Lý Hải Đông hỏi về Lạc Tuyết, Lạc Viễn Hà và Lạc Mai đều có vẻ mất tự nhiên.

“Tổng giám đốc Lý, chuyện là thế này, Lạc Mai mới là tổng giám đốc của tập đoàn nên những chuyện liên quan đến hợp đồng phải do cô ấy đảm nhiệm”.

Lạc Viễn Hà phản ứng lại nhanh hơn nên vội vàng giải thích.

Lạc Mai cũng gật đầu hùa theo: “Đúng vậy thưa tổng giám đốc Lý, chính Lạc Tuyết đã đưa bản hợp đồng này cho tôi”.

“Thế ư?”
Lý Hải Đông cau mày, dù thấy có gì đó là lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Dẫu sao, hai bố con Lạc Viễn Hà nói cũng khá có lý.

Nếu ông ta từ chối, nhỡ bị thần tướng trấn quốc trách tội thì hỏng hết.

“Được rồi, lên trên rồi bàn tiếp!”
Lý Hải Đông tuỳ ý nói một câu rồi đi về phía thang máy.

Nếu biết Lạc Tuyết không đến thì ông ta đã để người khác xuống đón bố con nhà này rồi.

Đúng là chuyện bé xé ra to!
“Vâng!”
Hai bố con nhà kia mừng rỡ rồi thở phào một hơi.

Đi vào thang máy rồi mà vẫn không ngừng tủm tỉm.

Nếu qua được cửa này và bàn chuyện hợp tác thành công, tập đoàn Lạc Thị sẽ phát triển vượt bậc!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui