Lạc Mai nhếch miệng cười lạnh.
Ả ta thậm chí đã nghĩ đến khoảnh khắc bản thân dẫn dắt tập đoàn Lạc thị lên như diều gặp gió.
Còn Lạc Tuyết và Sở Bắc, ngay cả xách giày cho ả ta cũng chẳng xứng, chỉ xứng bị giẫm dưới chân mà thôi!
Đang đắc ý, hai bố con chỉ cảm thấy rất thỏa mãn, ngay cả lưng cũng đứng thẳng hơn nhiều.
Mà Lý Hải Đông đi trước mặt bọn họ lại nhíu chặt mày chưa hề thả lỏng.
Ông ta nghĩ thế nào cũng cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ.
Để chắc chắn, liệu có cần gọi điện cho cậu Sở xác nhận trước thử không?
Ông ta lấy điện thoại ra, đang bối rối có nên gọi không thì đã nhận một tin nhắn.
Vừa nhìn là do Sở Bắc gửi đến, bước chân ông ta chợt chậm lại!
“Đợi đã!”
Ồ?
Lạc Viễn Hà và Lạc Mai đều dừng lại, có chút không hiểu.
“Tổng giám đốc Lý, còn có chuyện gì sao?”
Đối với câu hỏi của hai người họ, Lý Hải Đông hoàn toàn không quan tâm.
Ông ta mở tin nhắn ra, liếc nhìn một cái, gương mặt thoáng chốc trở nên u ám.
“Được lắm, nhà họ Lạc được lắm, đúng thật là to gan!”
Ngực Lý Hải Đông phập phồng, gần như rít từng câu từng chữ qua kẽ răng.
Mà hai bố con Lạc Mai thấy vậy thì đưa mắt nhìn nhau.
“Tổng giám đốc Lý, có chuyện gì sao?”
Hai cho con nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ lo lắng trong ánh mắt lẫn nhau.
“Hừ, nhà họ Lạc được lắm, dám cả gan lừa gạt tôi, lá gan cũng không nhỏ chút nào!”
Lý Hải Đông chậm rãi quay người lại, vẻ mặt u ám, tối đen như mực.
Hai bố con giật mình trong lòng, vẻ mặt tươi cười biến mất trong chốc lát.
“Tổng giám đốc Lý, chúng tôi nào dám lừa ông chứ, có phải chuyện này hiểu lầm ở đâu rồi không?”
“Hiểu lầm con khỉ!”
Lý Hải Đông hừ lạnh một tiếng, khiến hai người sợ đến run rẩy.
“Các người không nhìn thấy chữ ký trên hợp đồng là tên của ai sao?”
Cái này…
Vẻ mặt Lạc Mai có chút trắng nhợt, cắn răng giải thích.
“Tổng giám đốc Lý, hợp đồng đúng là do Lạc Tuyết ký, nhưng tôi mới là giám đốc của tập đoàn, tôi…”
“Đủ rồi!”
Lý Hải Đông không còn kiên nhẫn, lập tức cắt lời.
“Cô nghĩ tôi không biết sao? Hợp đồng này là cô cướp lấy từ cô Lạc Tuyết đúng chứ?”
“Còn muốn đến lừa tôi, tôi thấy là nhà họ Lạc không cần thiết phải tồn tại nữa rồi!”
Bình bịch!
Vừa dứt lời, hai bố con sợ hãi đến mặt mũi trắng nhợt.
Cả người mềm nhũn, suýt nữa đã ngã xuống đất.
Lý Hải Đông… sao ông ta lại biết được?
Với thực lực của người này, muốn hạ nhà họ Lạc, thật sự chỉ cần một câu nói là đủ rồi!
“Tổng giám đốc Lý, chuyện này, chuyện này chắc chắn là hiểu lầm, hiểu lầm…”
Lạc Viễn Hà phản ứng lại, lên tiếng giải thích ngay.
Lạc Mai không cam tâm, cũng vội hùa theo: “Đúng vậy, tổng giám đốc Lý! Lạc Tuyết là người nhà họ Lạc, cũng là người của tập đoàn Lạc thị, chẳng phải cũng như nhau sao? Sao ông…”
Nghe thấy lời này, Lý Hải Đông không những không giận, mà còn bật cười.
Cũng chỉ là nhà họ Lạc, tập đoàn Lạc thị cỏn con, cũng muốn so với phu nhân thần tướng trấn quốc?
Bọn họ lấy dũng khí ở đâu ra vậy?
Đúng là điếc không sợ súng!
“Hừ, đừng nói mấy lời vô dụng này với tôi, tập đoàn Lý thị của tôi chỉ biết mỗi cô Lạc Tuyết! Dù Lạc Vinh Quang đến cũng vô dụng thôi!”
Lý Hải Đông hừ lạnh một tiếng, khoát tay, trực tiếp ra tối hậu thư.
“Trong hôm nay, hoặc là mời cô Lạc Tuyết đích thân đến đây nói chuyện với tôi! Hoặc là, tôi sẽ truy cứu hậu quả các người đã lừa tôi!”
“Nên làm gì, tự các người suy nghĩ cho cẩn thận!”
Nghe thấy vậy, gương mặt hai bố con Lạc Viễn Hà lập tức trắng nhợt
Vẻ mặt khó nhìn giống như nuốt phải ruồi vậy!
Bọn họ không dễ dàng gì mới cướp lấy hợp đồng từ chỗ Lạc Tuyết về.
Không dễ gì mới đuổi được Lạc Tuyết ra khỏi tập đoàn!
Nhưng bây giờ, lại là kết cục như vậy sao?
Tựa như từ thiên đường thoáng chốc đã rơi xuống địa ngục.
Chênh lệch lớn như vậy, khiến bọn họ gần như sụp đổ!
“Tổng giám đốc Lý, thật ra chúng tôi…”
“Im miệng!”
Lạc Mai vẫn muốn giải thích thì Lý Hải Đông lập tức quát lớn một tiếng!
“Mấy tên bên ngoài kia, còn ngây ra đó làm gì? Đuổi bọn họ ra ngoài, sau này, ngoài cô Lạc Tuyết thì tập đoàn Lý thị không chào đón bất kỳ người nào của nhà họ Lạc cả!”
Nói xong, Lý Hải Đông hừ một tiếng, lập tức quay người đi vào thang máy.
Chỉ để lại hai bố con chết trân tại chỗ như hóa đá.
“Hai vị, đi đi! Đừng ép chúng tôi phải ra tay!”
Mấy vệ sĩ vội đi vào, huơ tay chỉ ra ngoài.
Ai ai cũng chuẩn bị hành động, chỉ cần hai bố con có chút hành động bất thường thì đám người sẽ trực tiếp ném bọn họ ra ngoài!
Rơi vào đường cùng, Lạc Viễn Hà và Lạc Mai chỉ có thể hung hăng cắn răng, chán chường rời đi!
“Đáng chết, sao lại như vậy? Rõ ràng đã ký hợp đồng, sao ông ta có thể không nhận chứ? Con phải đi kiện ông ta!”
Quay về lên xe, Lạc Mai ném hợp đồng lên ghế, tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Lạc Hà Viễn trừng mắt nhìn ả ta, bực mình hừ một tiếng.
Kiện tổng giám đốc Lý của tập đoàn Lý thị? Có khác gì tìm đường chết chứ?
“Được rồi, bây giờ phải suy nghĩ xem nên làm thế nào đi!”
“Nếu hợp đồng lại thất bại như vậy, bố con chúng ta sao có thể gánh nổi?”
Vừa nghe lời này, Lạc Mai đang nghiến răng nghiến lợi, chỉ cảm thấy đầu như muốn nổ tung.
Làm sao đây?
Còn có thể làm sao?
Bây giờ Lạc Tuyết đã bị đuổi khỏi công ty rồi, còn có thể mời cô quay lại hay sao?
Để Lạc Mai đi mời Lạc Tuyết, ả ta thà rằng lựa chọn cái chết quách cho rồi!
Nói xong, Lạc Hà Viễn cũng im lặng.
Chuyện này, đúng là rắc rối!
Nếu sớm biết như vậy, đợi khi hợp đồng có hiệu lực, rồi đuổi Lạc Tuyết đi cũng không muộn!
Brừm brừm!
Trong lúc tâm trí họ hỗn loạn, điện thoại đột nhiên rung lên không ngừng.
Lạc Viễn Hà mất kiên nhẫn, đang muốn ngắt điện thoại.
Nhưng nhìn thấy ba chữ Lạc Vinh Quang thì vẻ mặt lại càng khó coi hơn…
“Con nói cái gì? Con bị đuổi rồi?”
Trong biệt thự xa hoa, tiếng rống này của Chu Cầm vang lên cũng có cả tiếng vang dội lại!
Nhìn Lạc Tuyết ủ rũ trên sô pha đối diện, Chu Cầm há hốc miệng, vẻ mặt không tin nổi!
“Con sao vậy? Đang tốt lành tự dưng lại bị đuổi?”
“Sở Bắc, cậu nói xem, có phải có liên quan đến cậu không?”
Chu Cầm tức giận hai tay chống nạnh, cay độc nhìn Sở Bắc.
Sở Bắc nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì.
Lạc Tuyết bất đắc thở dài, liếc nhìn Chu Cầm!
“Mẹ, chuyện này không liên quan đến anh ấy, mẹ đừng đoán mò nữa được không?”
“Vậy thì là chuyện gì?”
Chu Cầm trừng mắt, nhìn dáng vẻ đó gần như là còn không cam tâm hơn cả Lạc Tuyết!
“Mẹ biết rồi, có phải là bố con Lạc Mai làm ra trò quỷ gì không? Đúng là quá đáng”.
“Không được, mẹ phải gọi điện cho ông cụ, con không thể vô duyên vô cớ bị đuổi vậy được!”
Nói rồi, Chu Cầm tức giận lấy điện thoại ra, muốn gọi cho ông cụ!
“Mẹ…”
Lạc Tuyết đành chịu thở dài một tiếng, đưa tay ngăn cản.
“Đây chính là ý của ông nội, cho dù mẹ gọi cũng vô dụng thôi!”
“Cái gì? Ý của ông cụ?”
Chu Cầm vừa nghe thấy, cả người lập tức sững sờ!
Sau đó, trong lòng cảm thấy không cam tâm.
“Sao ông cụ có thể làm như vậy? Tốt xấu gì con cũng là cháu gái ông ấy mà, đúng là quá thiên vị!”
“Không, đúng là hiếp người quá đáng, ức hiếp chúng ta mẹ góa con côi mà!”
Chu Cầm nghiến răng nghiến lợi, lại càng tức giận hơn!
Liếc nhìn Sở Bắc, cơn giận trong lòng lại càng không có chỗ phát tiết!
“Sở Bắc, đều là do cậu!”
“Nếu không phải do cậu không có tiền đồ gì, chúng tôi cũng sẽ không bị ức hiếp ra như vậy rồi?”.