Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

Ngoài Lư Thế Giang và Vương Trọng Quang ra, Đường Tuấn còn dẫn theo Ngô Trí Khải.

So với hai ông lão kia, khí chất của Ngô Trí Khải phiêu dật hơn, giống như cao nhân đắc đạo không vướng bụi trần. Hai tay cắm trong ống tay áo rộng rãi, mi mắt khẽ khép rồi lại mở, thỉnh thoảng trong mắt lại thoáng hiện lên tia sáng. Hai người Vương Trọng Quang và Lư Thế Giang cũng đã đạt đến cảnh giới Vọng Khí, họ rất kiêng kị xen lẫn địch ý với ông lão bất ngờ xuất hiện vào ba ngày trước này.

Trước kia Lư Thế Giang từng có duyên gặp mặt Ngô Trí Khải một lần, đã lờ mờ đoán ra được thân phận của đối phương.

Mối quan hệ đối đầu giữa Vu Môn và Y học cổ truyền đã kéo dài hàng ngàn năm, đến tận bây giờ vẫn chưa được xóa bỏ. Mặc dù ngoài miệng Lư Thế Giang không nói gì, nhưng qua một vài biểu hiện rất nhỏ của ông ta đã chứng tỏ được suy nghĩ mình. Khi Đường Tuấn đề nghị dẫn theo Ngô Trí Khải cùng đi, Lư Thế Giang là người đầu tiên phản đối. Tuy rằng cuối cùng ông ta vẫn bị Đường Tuấn thuyết phục nhưng điều này không có nghĩa ông ta đã nhượng bộ.


Đường Tuấn đều biết cả nhưng anh cũng không có ý định làm người đứng giữa. Trên thực tế, ngay cả anh cũng chưa thể nắm bắt được ý định tới đây của Ngô Trí Khải.

Cả nhóm đều ngồi lên xe chuyên dụng của Tiêu Hoàng, nhanh chóng đến sân bay Lai Châu.

Một chiếc trực thăng quân sự đang đậu trên bãi đất trống rộng lớn, phía trước máy bay trực thăng có một nhóm người đang thì thầm trao đổi.

“Giáo sư Trang.” Tiêu Hoàng bước đến trước mặt nhóm người kia rồi hô lên với một ông cụ khoảng năm mươi sáu mươi tuổi trong số họ.

“Bí thư Tiêu.” Lúc này ông cụ mới ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Hoàng rồi khẽ nói: “Sau khi chúng tôi đã trao đổi với nhau, tình huống ở thôn Thanh Thủy lần này rất có thể là một chủng loại virus mới, rất dễ lây lan hơn nữa còn sẽ lấy đi tính mạng của cơ thể mà nó kí sinh trong một thời gian ngắn. Tôi đề nghị chúng ta nên nhanh chóng đến thôn Thanh Thủy ngay lập tức. Chúng ta chậm trễ mỗi giây thì sẽ có thêm một người chết."

Tiêu Hoàng cũng gật đầu tán thành rồi nói: “Tôi cũng có ý này.”


Ông cụ trước mặt này chính là Trang Minh Mẫn, chuyên gia nghiên cứu virus hàng đầu của nước Việt Nam.

“Bí thư Tiêu, họ là ai vậy?” Lúc này Trang Minh Mẫn cũng trông thấy bốn người Đường Tuấn đang đứng phía sau Tiêu Hoàng, không khỏi cất tiếng hỏi.

"Ồ, để tôi giới thiệu." Tiêu Hoàng cười hờ hững, sau đó giới thiệu bốn người Đường Tuấn và Vương Trọng Quang một lượt.

Sau khi giới thiệu xong, Trương Minh Mẫn không khỏi nhíu mày, trầm giọng nói: "Tôi đã từng nghe qua tên của ông Vương và ông Lư. Y thuật của hai người cũng được coi có chút tiếng tăm trong giới y học cổ truyền. Nhưng xin phép cho tôi nói thẳng, tình huống của thôn Thanh Thủy lần này không thể xử lý bằng y thuật Đông y của các ông được. Tôi đã nghiên cứu về mảng virus này đã gần bốn mươi năm nhưng cũng không nắm chắc được bao nhiêu. Y học cổ truyền chữa trị một số bệnh vặt còn được, nhưng đối với những dịch bệnh khó xử lý, các ông khó mà can thiệp được, tôi thấy tốt hơn mọi người vẫn nên trở về đi.”


“Đúng đấy, nhỡ đâu các vị cùng đi, đến lúc đó chúng tôi còn phải chăm lo cho mọi người, chúng tôi không rảnh để bận tâm đến mọi người, mau trở về đi.”

“Y học cổ truyền đã lỗi thời từ lâu rồi, e rằng mấy vị ngay cả kháng nguyên kháng thể là gì còn không biết? Thế mà lại muốn cùng chúng tôi đi chống lại virus. Khi nào thì Y học cổ truyền lại có bản lĩnh lớn như vậy thế? Đúng là nực cười chết mất thôi!”

Trang Minh Mẫn nói còn khá lịch sự và có chừng mực, nhưng tính tình mấy sinh viên và trợ lý trẻ tuổi của ông ta lại không được tốt cho lắm, trực tiếp nói thẳng. Vốn dĩ nếu họ xử lý tốt chuyện của thôn Thanh Thủy lần này, tương lai của những người này sẽ rất tươi sáng, nhưng bây giờ vô duyên vô cớ có thêm bốn người nữa muốn đến giành công lao với họ, tự nhiên không thể nhịn nổi. Trang Minh Mẫn nhướng mày, nhưng không hề ngăn cản. Bản thân ông ta đã học Tây y từ khi còn nhỏ, nên ông ta cũng rất chán ghét Y học cổ truyền, vừa rồi chẳng qua còn ngại với thân phận của mình nên không nói thẳng. Bây giờ họ đã nói đến mức này rồi, nếu như mấy người Vương Trọng Quang vẫn nhất quyết ở lại thì họ chỉ có thể tự rước lấy nhục nhã.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận