Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

Ngô Trí Khải không đáp lại, tuy trong Vu Môn cũng có người giống ông ta, nhưng hầu hết đều rất biến thái, có thể làm bất cứ điều gì chỉ để đạt được mục đích.

Đường Tuấn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hốt hoảng nói: “Xong rồi! Tiêu Hoàng và Trang Minh Mẫn bọn họ đang gặp nguy hiểm.”

Nhóm người Tiêu Hoàng và Trang Minh Mẫn ngồi trực thăng vội tới thôn Thanh Thủy, dưới tình huống họ còn chưa biết độc của trùng Vu, rất có thể sẽ nhầm lẫn mà bị trúng độc.

Mấy người Lư Thế Giang nghe vậy, vẻ mặt lập tức thay đổi, rõ ràng cũng đã nghĩ tới khả năng này. Tuy rằng Trang Minh Mẫn rất giỏi trong việc nghiên cứu các dịch bệnh truyền nhiễm, nhưng chuyện trúng độc lần này lại liên quan đến trùng Vu thần bí, đã nằm ngoài phạm vi học thuật của ông ta.


Đường Tuấn ngưng tụ chân khí thành một quả cầu lửa, chia ra làm bốn rồi thiêu rụi bốn xác chết trên mặt đất. Những xác chết này đã bị trùng Vu từng ký sinh, để đề phòng chỉ có thể thiêu cháy không có cách nào chôn xuống đất cho họ yên nghỉ.

Hai người Lư Thế Giang và Vương Trọng Quang thở dài thườn thượt, trong lòng vô cùng buồn bã. Tận mắt chứng kiến sinh mệnh tươi trẻ cứ biến mất như vậy, mà họ lại lực bất tòng tâm, loại chuyện này khiến họ cảm thấy hổ thẹn vì những gì mình học được trong kiếp này.

Sau khi làm xong tất cả những việc này, Đường Tuấn liếc nhìn Ngô Trí Khải một chút. Sau đó anh túm lấy hai người Lư Thế Giang và Vương Trọng Quang, lao nhanh về phía thôn Thanh Thủy, Ngô Trí Khải đuổi sát theo sau.

Vẻ lo lắng tràn đầy trong mắt Đường Tuấn. Trên đường đến đây, anh đã đọc qua tài liệu về thôn Thanh Thủy trong tay Tiêu Hoàng, tuy là nơi hẻo lánh và dân cư thưa thớt nhưng cũng có hơn năm trăm thôn dân. Nếu cả năm trăm người này đều bị trúng độc, ngay cả Đường Tuấn cũng không dám nghĩ tới hậu quả của nó.

Trong lúc nhóm Đường Tuấn vẫn đang vướng bận với bốn đứa trẻ bị trùng ký sinh, đám người Tiêu Hoàng đã tới thôn Thanh Thủy. Thôn làng không lớn lắm, gần như những căn nhà đều được xây dựng bằng gỗ và đất sét, xung quanh đều là những ngọn núi lớn, phần lớn mọi người ở đây cả đời đều không có cách thoát ly nơi này, từ lúc sinh ra cho đến khi chết đi cũng đều ở trong khe núi này. Họ trải qua một cuộc sống nhàn nhã không tranh với đời, ai ngờ được vận rủi lại từ trên trời giáng xuống.


Tiêu Hoàng và Trang Minh Mẫn đứng ở cổng thôn, nhìn ngôi làng nhỏ yên tính đến kỳ lạ, chỉ cảm thấy lạnh lẽo xông lên từ đốt sống sau lưng. Không biết tại sao họ càng đứng ở cổng thôn càng lâu thì hai người đều có cảm giác như đang gặp ma bất giác muốn chạy trốn.

Mấy vị học trò và trợ lý của Trang Minh Mẫn đã đi vào trong thôn, cố gắng tìm kiếm một vài người dân, sau đó hiểu biết một chút về nguồn gốc dịch bệnh qua lời kể của họ.

Không lâu sau nhóm người Lục Tiểu Uyên bước ra khỏi thôn. Mấy người lắc đầu với Tiêu Hoàng và Trang Minh Mẫn, bày tỏ họ cũng không tìm được gì cả.

“Thầy ơi, chúng em đã tìm kiếm hơn chục căn nhà rồi nhưng đều không hề trông thấy một bóng người.” Lục Tiểu Uyên có hơi thất vọng nói.


Cô ấy vẫn luôn đi theo Trang Minh Mẫn học Tây y, so với các bạn cùng trang lứa, kinh nghiệm của cô ấy rất phong phú, nhưng bản thân chưa từng trải qua những chuyện như sự cố virus ở thôn Thanh Thủy lần này. Cô gái trẻ vẫn đang mơ mộng về một câu chuyện đẹp đẽ trong chiếc tháp ngà, tràn đầy mong chờ và hào hứng cho chuyến đi này, cố gắng kiểm chứng những gì mình đã học được thông qua lần này. Nhưng đầu tiên cô ấy lại bị Đường Tuấn đả kích, hiện tại ngay cả việc điều tra đều cũng bắt đầu lâm vào tình thế khó khăn, trong lòng không tránh khỏi cảm thấy mất mát.

Trang Minh Mẫn cố nén sự lo lắng trong lòng cười nói: "Chúng ta chỉ mới bắt đầu hành động điều tra, không nóng vội được. Nếu như mọi việc suôn sẻ như vậy, còn cần chuyên gia tôi tới đây làm gì."

"Ha ha." Lời bông đùa của Trang Minh Mẫn tạm thời giải tỏa được tâm trạng chán nản của mọi người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận