Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

Ngay cả Lư Thế Giang và Vương Trọng Quang cũng biến sắc theo, cuối cùng than thở một tiếng, nhắm hai mắt lại, tựa như không đành lòng nhìn cảnh tượng đó.

Tuy Ngô Trí Khải cũng là cao thủ Thần Hải, tính tình kiên định không giống người thường, nhưng lúc này tâm trạng vẫn run rẩy. Nói và làm là hai việc khác nhau, ông ta nghĩ đến rất nhiều cách, nhưng không ngờ rằng cách làm của Đường Tuấn lại dứt khoát và tàn bạo đến thế. Mặc dù ông ta biết như vậy mới là cách tốt nhất, nhưng trong lòng vẫn không chấp nhận nổi.

Lục Tiểu Uyên và mấy cô gái khác đã liên tục nôn mửa, sau cùng không nôn nổi nữa, xụi lơ ra đất.

Trong những người ở đây, chỉ có mỗi hoà thượng câm là giữ được sắc mặt bình tĩnh.

Miệng anh ta mấp máy như đang đọc kinh văn.

Trong trời đất văng vẳng tiếng Phạn, như là khúc quân hành, lại như khúc thơ tụng, khiến người khác sinh lòng trắc ẩn.

Cùng với tiếng Phạn vang lên, trong đất trời dường như có một sức mạnh vô hình vô chất rơi xuống, gia tăng phòng thủ lên người hoà thượng câm.


Trên cơ thể anh ta hiện lên từng đốm sáng, cuối cùng càng lúc càng nhiều thêm, cơ thể hoà thượng câm như được mạ một lớp bụi vàng, như kim thân của Phật trong miếu thờ.

Sắc mặt anh ta càng tỏ ra nghiêm nghị, trong ánh mắt như chỉ có đại từ đại bi và không biết sợ.

Anh ta và Đường Tuấn tạo thành hai thái cực trái ngược.

Đường Tuấn như ma đầu giết người như ngóe, còn hoà thượng câm lại như phật tử siêu độ chúng sinh.

“Gã họ Đường kia, anh không sợ bị nghiệp sát sanh quấn lấy người sao? Lẽ nào tim của anh là sắt đá sao?” Sau khi Đường Tuấn đã giết hơn ba trăm người, âm thanh hơi sợ hãi của Trùng Nhất lại vang lên lần nữa.

Gã xuất thân từ Vu Môn, tuy rằng giết người cũng nhiều, nhưng chưa từng giết giống kiểu của Đường Tuấn. Dù là gã cũng sẽ có đôi chút sợ hãi.


“Nghiệp sát sanh quấn lấy người? Ha ha.” Đối với việc này, Đường Tuấn chỉ cười lạnh một tiếng.

Sau khi số người bị giết vượt qua một trăm, bồ đề tâm của anh thật sự đã sinh ra cơn chấn động, dường như có xu hướng sụp đổ. Đây là điềm báo cho việc tâm ma được sinh ra, nhưng rất nhanh, ý chí tâm ma đã tạm thời bị ý chí võ đạo của anh áp chế. Tuy rằng như thế có thể sẽ cản trở sự tu hành võ đạo của anh, nhưng anh đã không còn đường lui.

Đường Tuấn quay đầu nhìn lại, chỉ trông thấy máu tươi đã tạo thành dòng suối nhỏ chạy dọc trên con đường. Vô số tay chân bị đứt lìa xếp thành một ngọn núi nhỏ, hoà thượng câm ngồi xếp bằng ở tít bên kia, ánh vàng bao phủ, mặt mày trang nghiêm.

“Hoà thượng, thân thể đại kim cương của anh chỉ còn thiếu một chút nữa thôi, hôm nay tôi tặng công đức độ người cho anh, giúp anh đạt được kim thân.” Đường Tuấn nhỏ giọng thì thầm.

Trên khuôn mặt trang nghiêm của hoà thượng câm lộ vẻ không đành lòng, nhưng cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

“Tốt.” Đường Tuấn nói.

“Kết thúc rồi.”

Đường Tuấn nhắm mắt, cả người trở nên lơ lửng. Nguyên khí toàn thân dâng lên như nước lớn, như thái dương rực rỡ, trên người anh nở rộ ra tia sáng vô cùng chói mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận