Mặc dù anh có thể biết nội công và Cảnh giới Chân Khí là gì, nhưng trong lòng Đường Tuấn vẫn rất nặng nề. Ngay cả những gia tộc như nhà họ Tề, nhà họ Lý đều biết trên thế giới có những cao thủ về nội công và Cảnh giới Chân Khí tồn tại. Nhưng anh lớn lên trong nhà họ Đường, tại sao lại chưa từng nghe nói qua.
Phải biết thế lực của nhà họ Đường trải dài nhiều tỉnh, lớn gấp nhiều lần so với nhà họ Tề và nhà họ Lý. Đương nhiên biết đó là ý đồ của ông nội Đường Hạo, nhưng Đường Tuấn luôn cảm thấy dường như còn có bí mật khác. Trong lúc đang suy nghĩ lung tung, Đường Tuấn đã đến sảnh lớn tầng một của bệnh viện. Vừa bước ra khỏi thang máy, anh lập tức nghe thấy giọng nói chanh chua của một người phụ nữ từ bên kia hành lang:
“Bệnh viện rách nát gì thế này? Ngay cả căn bệnh nhỏ nhoi của con trai tao cũng không thể chữa khỏi, tin tao gọi người tới phá bỏ bệnh viện của mấy người không!”
“Bà Trần, xin bà bình tĩnh. Giáo sư Thẩm Dũng và các bác sĩ trong bệnh viện chúng tôi đang cứu cậu Trần.” Một giọng nói khác có chút nhát gan an ủi.
Chát!
Tiếng bạt tai giòn giã vang lên ngoài hành lang bệnh viện.
“Chồng tao là Trần Bá Phước, mỗi năm ông ấy quyên góp cho bệnh viện của các người không biết bao nhiêu tiền. Nhưng bây giờ mấy người báo đáp lại cho bọn tao như thế này sao? Sớm biết như vậy tao thà ném số tiền đó cho lũ ăn xin còn tốt hơn lũ sói mắt trắng như mấy người!” Người phụ nữ giận dữ nói.
“Thẩm Dũng cũng ở đây. Trần Bá Phước?” Đường Tuấn vốn muốn xoay người rời đi, dù sao người nhà đến bệnh viện gây chuyện cũng không phải hiếm, anh cũng không quản được. Nhưng khi nghe thấy hai cái tên này, anh dừng lại, sau đó quay người đi về phía nơi phát ra âm thanh. Chỉ thấy trong phòng cấp cứu của bệnh viện, một người phụ nữ trung niên mặc quần áo đắt tiền và đủ loại đồ trang sức quý giá đang chống nạnh mắng vào mặt một cô y tá, một cái tát hiện rõ trên mặt của cô ấy, nước mắt cô ấy không ngừng chảy ra.
Nhưng cô ấy cắn chặt môi tuyệt nhiên không dám nói một lời. Người phụ nữ trung niên không có ý định dừng lại, dường như cảm thấy mắng mỏ không đã, bà ta giơ tay định tiếp tục tát cô y tá. Nhưng vừa định vung tay tát, bà ta đã bị một bàn tay to nắm lấy.
“Đủ rồi đấy.” Cùng lúc đó, một giọng nói bình tĩnh vang lên sau lưng người phụ nữ trung niên.
Người phụ nữ trung niên quay đầu lại, nhìn thấy một thanh niên tuấn tú đang nắm cổ tay bà ta, trong mắt không khỏi lóe lên sự tức giận, nói: “Mày là ai? Thả tao ra, bà đây dạy dỗ cô ta, liên quan mẹ gì đến mày.”
Người phụ nữ trung niên ăn mặc duyên dáng, sang trọng nhưng lời lẽ nói ra lại rất thô thiển.
Đường Tuấn khẽ cau mày nói: “Đây là bệnh viện, không phải nơi để bà la lối om sòm.”
“Mày nói ai la lối om sòm? Bà đây thích dạy dỗ ai thì dạy dỗ người đó, mày dựa vào cái gì mà quản tao.” Nghe vậy, người phụ nữ trung niên lập tức hét lên với đám vệ sĩ đứng cách đó không xa: “Mấy người mù rồi à, không thấy có người đang ra tay với bà đây sao. Còn chần chừ gì mà không nhanh tay bắt thằng này lại cho tao.”
Những vệ sĩ đó rất cường tráng vạm vỡ, mặc dù biết là lỗi của người phụ nữ trung niên, nhưng lúc này, bọn họ chỉ đành đi tới, vươn tay ra định bắt Đường Tuấn. . Truyện Linh Dị
“Quá vô lý!” Đường Tuấn hơi tức giận, tùy ý đá ra vài cái, mấy tên vệ sĩ vạm vỡ lập tức ngã xuống đất.
“Á!” Cô y tá hét lên vì sợ hãi.
Ánh mắt người phụ nữ trung niên cũng lộ ra một chút kinh sợ, nhưng lập tức ngẩng mặt lên nói: “Tốt nhất mày nên buông tao ra, nếu không tao sẽ khiến mày sống không yên đâu.”