Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

Đường Tuấn như không nghe thấy lời cô ta, vẫn bước từng bước đi ra. So với Huyết Sát Chi Khí được tạo bởi động tác của năm người Huyết Vệ, Đường Tuấn giống như con thuyền nhỏ trong mưa to gió lớn, nguy cơ lật thuyền luôn chờ chực bất cứ lúc nào.

“Lý Hùng Cường phái năm người các người tới để tìm cái cái chết sao?” Đối diện với đòn tấn công của năm người cùng liên thủ, người ở Thần Cảnh cũng sẽ thay đổi sắc mặt. Nhưng Đường Tuấn vẫn thản nhiên cười tươi, trong nụ cười mang theo một tia châm biếm lạnh lùng.

“Hừ.” Người đứng đầu của nhóm Huyết Vệ hừ lạnh một tiếng, sát khí càng tăng lên.

“Đông Xuân, nhìn rõ chiêu kiếm này đi.” Đường Tuấn quay người nói với Hàn Bảo Long.

Hàn Bảo Long nghe lời anh, đến cả máu ở khóe môi cũng chưa kịp lau, trên khuôn mặt đã lộ ra vẻ cuồng nhiệt.

“Kiếm tới!”

Đường Tuấn xòe bàn tay ra, thấp giọng quát.


Thiết kiếm trong tay Hàn Bảo Long ‘vèo’ một tiếng, xuyên qua không trung rồi rơi vào tay Đường Tuấn.

Có kiếm trong tay, Đường Tuấn dùng hai ngón tay lau nhẹ thân kiếm, vừa vung nhẹ một cái. Kiếm phát ra âm thanh như tiếng rồng gầm, khiến lòng người chấn động.

“Với thanh kiếm này, mình sẽ giết thần như giết gà!”

Đường Tuấn tự lẩm bẩm. Đột nhiên khí chất của anh thay đổi, khí tức cao vút cùng với khí thế mạnh mẽ không gì sánh được, tỏa ra ngút trời. Giống như một tia sáng trong đêm tối. Tuy thiết kiếm chưa được mài giũa, nhưng vẫn lộ ra vẻ sắc bén.

Vèo!

Đường Tuấn vung kiếm ngang, tư thế tùy ý, giống như những đứa trẻ nhà hàng xóm đang đánh nhau, không hề có trình tự hay quy tắc gì cả.


Trong mắt Thẩm Linh Linh, thanh kiếm này thô vô cùng. E rằng ngay cả bà cụ trong công viên cũng có thể đánh được, không có bất kỳ điểm tuyệt vời nào đáng để nói.

Nhưng trong mắt Hàn Bảo Long, thanh kiếm này lại như tiên nhân dùng một ngón tay chém đứt sông lớn, như Ma Tây chia cắt biển Hồng với phép màu kỳ lạ. Dù anh ta đã học xong tâm pháp của kiếm, có khả năng thiên bẩm về kiếm đạo, có thể so với Kiếm Đài Thiên Sinh của Kiếm Môn. Nhưng vẫn không thể hiểu được hết toàn bộ, chỉ có thể mơ hồ nắm bắt được đường kiếm do Đường Tuấn đánh ra. Thậm chí anh ta còn nghi ngờ Đường Tuấn đang cố ý đánh ra với tốc độ chậm, nếu không ngay cả đường kiếm của thanh kiếm anh ta cũng không nắm bắt nổi.

“Điếc không sợ súng.” Huyết Vệ quát, trong mắt lộ ra sự tức giận.

Chỉ dựa vào kiếm thuật tầm thường này mà cũng dám đánh với bọn họ.

“Các người đã chết rồi.” Sau khi Đường Tuấn đánh ra một chiêu thì cho thiết kiếm vào lại vỏ.

“Mày mất trí, phát điên rồi à.” Người đứng đầu Huyết Vệ không nhịn được hét to.

“A.” Một tiếng kêu la hoảng sợ khó hiểu truyền tới từ bên cạnh gã.

Gã quay sang nhìn, chỉ thấy một nhát kiếm khí có thể thấy được nhưng không thể bắt được phóng ra từ trong người gã Huyết Vệ kia, như măng mọc từ đất vào mùa xuân. Cả bốn người Huyết Vệ bên cạnh gã cũng như vậy.

Đột nhiên gã cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy trên ngực mình có một nhát kiếm chém ngang. Sau đó là hai nhát, ba nhát, hơn mười nhát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận