Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Đường Tuấn nghiêm mặt, vận luồng chân khí vô hình trong lòng bàn tay rồi xoa nhẹ lên xương sườn của chàng trai. Hành động này tưởng chừng vô cùng đơn giản nhưng thật ra đã tiêu hao rất nhiều tâm sức của Đường Tuấn. Dù là tốc độ hay lực xoa đều phải được anh kiểm soát trong phạm vi nhỏ nhất. Nếu quan sát kỹ sẽ thấy được cùng với sự xoa nắn của Đường Tuấn, ba cây châm dường như rung lên, bề mặt bóng và trắng sáng cũng dần mờ đi.

Trong ngọc có linh khí, cho nên người xưa mới thường nói ‘đeo ngọc nuôi người’. Tuy nhiên, thực ra việc này tốn rất nhiều thời gian, phải tính bằng đơn vị chục năm.

Hiện tại Đường Tuấn đang rút ngắn thời gian vô hạn này. Anh dùng chân khí và thuật châm cứu trong Trung y để đưa tất cả linh khí tụ trong ngọc vào người bệnh nhân. Xoa nắn là để tăng tốc độ lưu thông máu.

Khi chút linh khí cuối cùng của ba cây ngọc châm đã tiêu biến hoàn toàn, Đường Tuấn mới dừng lại, thở phào nhẹ nhõm.

“Giả thần giả quỷ.” Một tay giàu có của Hưng Nguyên đứng sau lưng Lý Hùng Cường khinh thường nói.

Sau khi dứt lời cũng là lúc Đường Tuấn rút ba cây ngọc châm ra rồi đứng dậy. Gần như cùng lúc, bệnh nhân trên cáng bắt đầu mở mắt, đồng tử mờ mịt một lúc rồi dần trở lại bình thường, sắc mặt cũng bắt đầu hồng hào.

Cải tử hoàn sinh!

Hầu như tất cả mọi người có mặt đều rất sốc, hai tay của Sơn Hạ Chu Tài bất giác run lên dưới ống tay áo rộng.

Cụ Hàn sau một lúc sửng sốt, hẳn là người đầu tiên có phản ứng. Ông ấy nhanh chóng đến bên cạnh bệnh nhân đưa tay xem mạch, rồi kêu lên thất thanh: “Mạch đập bình thường, sức khỏe đã không có gì đáng ngại nữa. Sao, sao lại có thể như vậy?”

Ông ấy kinh hãi nhìn Đường Tuấn đang lau mồ hôi, trên mặt lộ ra vẻ thất thần.

Không chỉ có ông ấy, kể cả Ma Sinh Long Nhật, Liễu Đàm Liên và đám người Vương Trọng Quang cũng đang nhìn Đường Tuấn. Bọn họ không tài nào hiểu được vì sao một người đã xuất hiện Thiên Nhân Ngũ Suy được chẩn đoán là sắp chết lại có thể sống được. Hơn nữa còn hồi phục nhanh chóng như vậy.

“Người bệnh bị chứng xác sống, Thiên Nhân Ngũ Suy chỉ là dấu hiệu bên ngoài ” Sơn Hạ Chu Tài thở dài, chủ động giải thích.

Xác sống!

Lớp y sư lớn tuổi một chút như Vương Trọng Quang đều cau mày suy tư, cuối cùng cũng nhớ ra chứng xác sống là gì.

Cái gọi là xác sống, dùng để chỉ một trạng thái chết giả, bệnh nhưng không phải bệnh. Tuy nhiên nếu không được chữa trị kịp thời, người bị chứng xác sống sẽ thật sự mất mạng.

Thời cổ đại ở nước Việt Nam đã có một điển tích về một thần y trị được chứng xác sống. Vào thời cổ đại, Thái tử của nước Quắc sáng sớm đột nhiên qua đời. Tình cờ có một vị thần y đi ngang qua nước Quắc. Sau khi biết chuyện, ngài đã chủ động xin cầu kiến Quốc vương. Sau cùng ngài đã dùng y thuật cao siêu của mình cứu sống lại Thái tử. Ngài còn nói rõ thái tử không phải bị chết, mà là đang mắc một chứng bệnh gọi là bệnh xác sống.

Vị thần y đó tên là Biển Thước!

Những kỹ thuật được Đường Tuấn phô diễn lúc này gần như giống hệt những điều được ghi lại trong điển tích. Cũng vì được chính mắt nhìn thấy nên mọi người càng sốc đến không nói nên lời. Nếu nói như vậy, chẳng phải y thuật của Đường Tuấn đã có thể sánh ngang với thần y Biển Thước rồi sao!

“Không sai.” Đường Tuấn liếc nhìn Sơn Hạ Chu Tài. Y thuật hiện tại của anh đương nhiên không dám sánh với Biển Thước. Bệnh tình của Thái tử nước Quắc lúc đó có lẽ còn nghiêm trọng hơn bệnh nhân này nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui