Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

Cuối cùng, Đường Tuấn kìm xuống sát ý trong lòng. Uy tín của cậu Long trong giới võ đạo nước Việt Nam đang lớn, có rất nhiều sự ủng hộ, cho dù có vài người chỉ lợi dụng cậu Long. Nhưng nếu giết anh ta thật, chắc chắn sẽ gây ra náo loạn cho giới võ đạo.

“Biến qua một bên giùm, lát nữa hẵng nói sau.” Đường Tuấn khoát tay, tuỳ tiện nói với cậu Long.

Đáy mắt cậu Long thoáng qua cơn tức giận, nhưng lại cười nhường sang một bên.

“Tôi hỏi cô, Thẩm Ngọc Nhu ở trong Băng Cung phải không?” Đường Tuấn hỏi Mộc Thanh Lam.

Mộc Thanh Lam hơi khựng lại, sau đó cung kính đáp: “Hôm nay đúng là tiểu sư muội ở trong Băng Cung, em ấy là Băng Linh Thể, lại là con gái của cung chủ, hôm nay ở trong cung yên ổn. Chỉ có điều?”

“Có điều gì?” Đường Tuấn nhíu mày.


Cơ thể yêu kiều của Mộc Thanh Lam run lên, nói: “Chỉ có điều hình như tiểu sư muội rất đau lòng, khóc suốt cả ngày trời. Cung chủ buộc em ấy tu hành mỗi ngày, không để em ấy rời khỏi Băng Cung. Ngày nào em ấy cũng gào thét đòi gặp anh Đường. Cung chủ biết là anh nên đã ra lệnh phải giết anh.”

Sắc mặt Đường Tuấn lạnh đi, nói: “Lệnh phải giết?”

“Ngọc Nhu, anh sẽ mang em trở về.” Ánh mắt Đường Tuấn nghiêm lại, vô cùng kiên định nói.

Mộc Thanh Lam sa sầm mặt mày, nói: “Ngài Đường, tôi khuyên anh nên bỏ ý nghĩ này đi. Tiểu sư muội là tương lai của Băng Cung tôi, ở lại Băng Cung là chốn về tốt nhất của em ấy, tuyệt đối không để có sơ xuất. Băng Cung tôi cũng từng tạo ra cường giả cực cảnh, hơn nữa không chỉ có một, đại cung chủ chỉ còn một bước nữa đã tiến đến Cực cảnh. Nếu ngài Đường dám đi đến đó, không biết có nghĩ đến hậu quả hay không?”

“Điều này không cần cô lo.” Đường Tuấn nhìn Mộc Thanh Lam, đột nhiên hỏi: “Quỷ U từng nói, các tông phái thế gia của mấy người đã liên hiệp lại rồi, đang mở ra một bí cảnh. Bí cảnh đó ở đâu?”


Mộc Thanh Lam ngẩn người, lần đầu tiên trong mắt cô ta lộ vẻ lúng túng. Chuyện mở bí cảnh này liên quan đến bí mật của các tông phái và thế gia, có ảnh hưởng to lớn.

“Hả?” Thấy Mộc Thanh Lam hơi do dự, sắc mặt Đường Tuấn trầm xuống, khí tức hơi ngưng lại dồn ép khiến cô ta cúi người xuống.

Cuối cùng, Mộc Thanh Lam thốt ra hai chữ, Đường Tuấn mới thu hồi khí tức.

Đường Tuấn hơi biến sắc, thấp giọng nói: “Nếu thật sự là chỗ đó thì hoàn toàn có khả năng? Chẳng qua là chỗ đó thật sự tồn tại sao?”

Dù sao đó cũng là đảo tiên Bồng Lai trong truyền thuyết!

Đừng Tuấn nhìn về phía đỉnh Trảm Mã Đài, cầm lấy kiếm Linh Phong rơi trên đất. Trước đó thanh kiếm thần binh này là của Vương Thanh An, vẫn sáng bóng như mặt gương, không dính giọt máu nào. Kiếm vẫn như cũ, đáng tiếc chủ nhân đã không còn.

Đường Tuấn nhìn thân kiếm, ánh mắt lạnh dần, nói: “Đi thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận