Nét mặt Đường Tuấn thoáng trở nên nghiêm trọng, sau việc Trảm Mã Đài anh cũng có lo lắng đến vấn đề này. Thế lực của gia tộc và môn phái ẩn cư quá mạnh mẽ, bên nào cũng có thể một mình đứng vững một phía, ép tới rất nhiều thế gia phàm tục cúi đầu. Trong đó Băng Cung, môn phái Huyền Minh Quỷ và ba thánh địa Kiếm Môn, Vu Môn,...là những cường giả tồn tại rất gần với Cực Cảnh của Võ đạo.
"Anh bạn nhỏ có nghĩ đến việc gia nhập Nghịch Luân không?" Long Vương hỏi.
Ông cụ cười kiêu ngạo: "Những môn phái, thế gia ẩn cư ngàn năm đúng là rất mạnh, nhưng Nghịch Luân của tôi cũng không kém, thậm chí còn mạnh hơn. Nếu không phải tôi không muốn gây náo động thì từ mười mấy năm trước đã vận dụng vũ khí có tính sát thương quy mô lớn nổ cho bọn họ không còn một mảnh vụn rồi."
Đường Tuấn không tránh được rùng mình.
Lúc trước anh đối mặt với sự vây công của bốn vị chấp pháp Thần Cảnh thì bên cạnh còn có hai tay súng thiện xạ trang bị vũ khí đặc thù. Viên đạn đặc chế kia có thể làm anh bị thương. Mà Nghịch Luân trấn áp giới võ đạo nước Việt Nam hơn mười năm, tài nguyên trong tay đương nhiên phong phú, tuyệt đối sẽ có vũ khí càng mạnh hơn. Thậm chí Đường Tuấn còn nghi ngờ vũ khí sát thương quy mô lớn mà Long Vương nhắc tới rất có thể là kiểu vũ khí siêu cấp như đạn hạt nhân và bom nguyên tử vân vân! Vũ khí như vậy có thể giết chết cả cường giả Cực Cảnh võ đạo!
Đường Tuấn hiểu rõ, những lời này của Long Vương cũng tương đương cảnh cáo chính mình.
"Nếu anh đồng ý gia nhập Nghịch Luân thì tôi có thể đại biểu Nghịch Luân gánh chịu những phiền toái kia cho anh. Hơn nữa, chờ sau khi tôi qua đời, Nghịch Luân sẽ do anh chưởng quản." Long Vương lại nói.
Điều kiện này đúng là khiến người ta khó lòng từ chối.
Nắm Nghịch Luân trong tay chẳng khác nào nắm một nửa giới võ đạo.
Nếu đám người Thanh Liên và cậu Long nghe được câu này chắc chắn sẽ bị dọa nhảy dựng, thậm chí cho rằng ông cụ già rồi ngớ ngẩn, vậy mà lại muốn giao Nghịch Luân cho một người ngoài.
Đường Tuấn lại nhìn sang Long Vương, lắc đầu đáp: "Tôi không muốn."
Anh có quá nhiều thứ cần gánh vác, với anh mà nói, gia nhập Nghịch Luân chỉ có ý nghĩa là bị quản chế và gia tăng gánh nặng lớn nhất mà thôi.
Long Vương nghe vậy cũng không có gì thay đổi, tựa như đã sớm đoán được đáp án này.
"Đi thôi, tôi dẫn anh đi xem cái này." Long Vương chợt nghiêm trang nói.
Dứt lời, ông cụ bước tới một trong các lối đi.
Hai người đi dọc lối vào xuống dưới, càng đi canh phòng càng thêm nghiêm ngặt, gần như là mười bước một trạm gác. Bước vào thang máy, trượt xuống khoảng hai phút thang máy mới dừng lại.
Đường Tuấn đoán nơi này phải cách mặt đất vài trăm mét.
Đập vào mắt là một căn phòng tràn ngập hơi thở cổ đại, hoặc nên nói là một cung điện nhỏ. Rường cột chạm trổ, xa hoa vô cùng. Nhìn chất liệu và phong cách nơi này có thể thấy có lịch sử lâu đời. Nhưng Đường Tuấn nhìn không ra phong cách này thuộc triều đại nào.
Long Vương dẫn đầu bước vào cung điện, Đường Tuấn cảm thấy dáng người cao ngất của ông cụ bỗng nhiên hơi sụp xuống, bước đi cũng chậm lại nhiều. Khi Đường Tuấn theo ông cụ vào trong cung điện, có một lực lượng khó diễn tả như bao trùm toàn bộ không gian, cũng đặt nặng lên vai anh. Anh thoáng khựng bước, bả vại trầm xuống.
Ngay khi Đường Tuấn định phóng thích một ít chân khí chống lại lực lượng này thì Long Vương lại lên tiếng: "Đừng kháng cự, cẩn thận cảm nhận."
Đường Tuấn sửng sốt, sau đó tĩnh tâm nghiêm túc cảm nhận lực lượng này.