Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

"Anh đoán không sai, tôi đã bước vào Cực Cảnh võ đạo rồi, thậm chí cảm giác được màn chắn Nguyên Đan mỏng manh kia. Nhưng tôi vẫn không thể đột phá, anh biết tại sao không?"

Đường Tuấn lắc đầu.

Lúc trước Long Vương phát hiện nơi này đương nhiên chính là cơ duyên lớn. Ông ta chắc chắn chiếm được không ít thứ tốt trong mộ địa Tiên nhân này, trong đó có lẽ có cả phương pháp bước chân và Nguyên Đan cảnh.

"Bởi vì tôi thiếu một đối thủ tuyệt đỉnh và áp lực cần thiết!" Giọng Long Vương trầm xuống: "Cho dù tôi biết đường này phải đi thế nào, nhưng mỗi bước đi đều rất nguy hiểm, ngay cả tôi cũng không nắm chắc. Mấy ông già của thế gia ẩn cư và môn phái cũng biết sự tồn tại của Nguyên Đan cảnh. Nhưng cả ngàn năm này, thế gian cũng không có Tiên nhân hiện thế. Muốn bước tới bước này, thiên thời, địa lợi, nhân hòa, một thứ đều không thể thiếu!"

"Tôi phát hiện nơi này, chính là thiên thời!"

"Trời đất thay đổi bất ngờ, chính là địa lợi!"


"Mà sự xuất hiện của anh, chính là nhân hòa!"

"Tôi cần anh trưởng thành lớn mạnh, thậm chí có thể trợ giúp anh bước vào Cực Cảnh võ đạo! Đến lúc ấy tôi sẽ đánh một trận với anh, mượn dùng áp lực từ anh để đột phá, tiến vào Nguyên Đan, trở thành Tiên đầu tiên trên đời này! Mượn thêm năm trăm năm của ông trời!"

Giờ phút này, Long Vương tựa như lại biến trở lại thành vị truyền kỳ quét ngang giới võ đạo hơn mười năm trước kia! Vô cùng tự tin và bá đạo! Ông ta muốn đầu tư cho kẻ địch, trợ giúp Đường Tuấn nhanh chóng lớn mạnh, sau đó trở thành bàn đạp để ông ta tiến vào Nguyên Đan cảnh!

Cảm xúc của Long Vương dao động liên tục: "Vậy nên anh không cần lo tôi sẽ giết anh. Giờ anh còn chưa đủ tư cách. Chờ anh bước chân vào Cực Cảnh võ đạo, tôi sẽ cùng anh đánh một trận."

Đường Tuấn nghe xong cũng không nổi giận, ngược lại càng bình tĩnh. Anh cũng quay sang nhìn ông cụ: "Ông không sợ đến lúc ấy sẽ ngược lại, chết trong tay tôi sao?"


Long Vương tán thưởng liếc anh, đáp lại: "Nếu anh làm được thì đó chính là bản lĩnh của anh. Tôi không nhìn lầm anh, anh chính là người tôi chờ bấy lâu."

Ông ta xoay người rời đi, giọng nói truyền tới từ sau lưng Đường Tuấn: "Nơi này không chỉ là nơi mai táng Tiên nhân, cũng là một địa mạch linh khí hiếm có. Anh tu luyện ở đây có thể làm ít công to, tốc độ tăng nhanh, cứ yên tâm tu luyện, sẽ không có ai quấy rầy anh."

Tiếng bước chân của Long Vương ngày càng xa, Đường Tuấn lại chỉ nhìn hài cốt Tiên nhân trước mặt.

"Đúng là ông già kiêu ngạo." Đường Tuấn nhẹ giọng cảm thán. Bỗng, anh điều chỉnh tinh thần, khoanh chân ngồi xuống.

Long Vương nói không sai, nơi này đúng là nơi tu luyện hoàn hảo. Trong thức hải của anh có chín mươi chín chữ cổ, lại có ngọc trụ thần bí, tu luyện gần như chưa bao giờ gặp khó khăn. Nhưng khi anh muốn đột phá lại cần tích lũy rất lâu, từ lượng biến dẫn tới chất biến. Mà bây giờ, tu luyện ở nơi mai táng Tiên nhân này có thể rút ngắn thời gian rất nhiều.

Tinh thần Đường Tuấn thoáng chấn động, bắt đầu vận chuyển Thần Tàng Quyết.

Lấy Đường Tuấn làm trung tâm, cả căn phòng nhanh chóng hình thành một vòng xoáy nguyên khí, chuyển khắp khiếu huyệt toàn thân anh, dũng mãnh dồn xuống đan điền. Sau khi võ giả bước vào Thần Cảnh, đan điền sẽ tự hình thành một thiên địa nhỏ, đạo gia xưng là Ngọc phủ! Thời gian Đường Tuấn đột phá Thần Cảnh ngắn ngủi, tuy không lúc nào không liên kết nguyên khí biển cả nhưng Ngọc phủ lại vẫn trống rỗng như cũ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận