“Võ Thần nói phải, Đường Tuấn nhất định phải chết.” Thấy mình lại có thể cưới Hoàng Phủ Ngọc được rồi, Lý Hùng Cường lập tức nở nụ cười.
Lý Tiến Triết cười nhạt, nụ cười rất tự tin.
Bỗng nhiên điện thoại trên bàn đổ chuông.
Lý Tiến Triết nghe máy, sắc mặt đột nhiên ảm đạm, ông ta nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó bật máy tính và đăng nhập vào một trang mạng bí mật.
“Chủ tịch sao vậy ạ?” Lý Hùng Cường thắc mắc.
Lý Tiến Triết trầm giọng nói: "Cậu câm miệng lại cho tôi."
"Võ Thần, ông phải xem đoạn video này xem.” Lý Tiến Triết đẩy máy tính đến trước mặt Võ Thần để ông ta có thể nhìn rõ những gì đang hiển thị trên màn hình.
Chất lượng video hơi mờ và rung lắc, rõ ràng là tay cần máy của người quay không vững. Lý Hùng Cường vẫn đang tự hỏi tại sao phải xem một đoạn video có chất lượng kém như vậy, nhưng trong giây tiếp theo, anh ta lập tức biết lý do.
Trong video, một người đàn ông như thần như quỷ bước đi trên không trung, tay cầm một thanh kiếm băng dài một mét đang đâm vào một người, đấm một đấm khiến cho người đó bay lên không trung, lực của nắm đấm và thanh kiếm khiến cơ thể người đó nổ tung, máu bắn tung tóe trên bầu trời.
Người chiến thắng từ từ quay người lại, những người trong phòng cuối cùng cũng nhìn rõ mặt người đó.
"Đường Tuấn!"
Lý Hùng Cường và Kim Đông Thành đồng loạt thất thanh kêu lên.
"Chẳng phải anh ta quyết đấu với Ban Cơ sao?” Lý Hùng Cường lập tức hỏi.
Lý Tiến Triết nhìn anh ta như kẻ ngốc, nói: "Người vừa mới bị anh ta giết chính là Ban Cơ!"
Ba người đồng loạt nhìn về phía Võ Thần.
Vẻ mặt Võ Thần nghiêm trọng, lông mày nhíu lại, không còn hăm hở như lúc nãy nữa.
"Võ Thần, anh ta là Đường Tuấn đấy, ông có thể giết được anh ta không?"
"Võ Thần, tương lai và hy vọng của nhà họ Lý đều nhờ cả vào ông đấy."
"Thầy ơi."
Lý Hùng Cường, Lý Tiến Triết và Kim Đông Thành lần lượt nói, giọng nói không nén nổi vẻ nôn nóng.
Một lúc lâu sau, Võ Thần thở dài, hơi ngẩng đầu và nhắm mắt lại, mệt mỏi nói: "Nếu người này thật sự là Đường Tuấn, thì tôi khuyên nhà họ Lý các ông hãy từ bỏ ý định đối đầu với anh ta thì hơn."
"Tại sao? Võ Thần, chẳng phải ông là Thần Cảnh tiên nhân sao? Tại sao lại sợ anh ta." Lý Tiến Triết bất chấp việc phải giữ bí mật về giới võ đạo.
Võ Thần nhếch môi cười khổ, nói: "Thần Cảnh tiên nhân cũng có cao có thấp chứ, nếu nhát kiếm vừa rồi đâm vào tôi thì kết cục của tôi cũng như người kia thôi, vậy mà vừa rồi tôi còn coi thường anh ta nữa chứ, ha ha."
“Võ Thần, anh ta thực sự mạnh như vậy sao?” Lý Tiến Triết không khỏi ngạc nhiên hỏi.
Võ Thần gật đầu: "Anh ta chỉ cách cảnh giới cao nhất của võ đạo có một bước, cho đến tận bây giờ cho dù là các cao thủ ở cảnh giới cao nhất của võ đạo cũng phải nể mặt anh ta ấy chứ!" Võ Thần nhàn nhạt nói: "Nhà họ Lý các ông muốn tìm cái chết, nhưng Võ Thần tôi không muốn đi cùng đâu. Đối đầu với một thiên nhân võ đạo cao cường trẻ tuổi như vậy khác nào đi tìm cái chết chứ. Đông Thành, chúng ta đi thôi."
Nói xong, Võ Thần và Kim Đông Thành rời đi.
"Chủ tịch, thế... thế... hôn ước của tôi với Hoàng Phủ Ngọc có tiếp tục không?" Lý Hùng Cường hỏi.
‘Bốp! Bốp!’
Vừa dứt lời, Lý Tiến Triết tát vào mặt anh ta hai cái.
"Hôn cái rắm! Nếu không phải cậu bất tài vô dụng thì nhà họ Lý chúng tôi có kết thù với loại người đó sao?"