Một lúc sau, ý định giết người hiện lên trong mắt của Trương Phi Phàm, thanh kiếm cổ trong tay phát ra tiếng leng keng, giống như đang khao khát giết chóc vậy. Mũi kiếm hướng về Đường Tuấn, Trương Phi Phàm nghiêm nghị lên tiếng: “Không thể để cậu ra sống sót rời khỏi đây.”
Thiên Hoả Cung, núi Phiêu Miểu và những người chủ quản khác dần dần hoàn hồn, đồng thời ánh mắt nhìn Đường Tuấn hiện lên ý định giết người.
Tài năng của Đường Tuấn phô bày quá khủng khiếp, có thể nói là từ xưa tới nay mới nghe lần đầu. Nếu để Đường Tuấn tiếp tục trưởng thành, chỉ cần vài chục năm, tới lúc đó còn có ai có thể là đối thủ của anh.
“Cùng nhau ra tay.” Trương Phi Phàm nghiêm túc nói.
Ông ta là môn chủ đương thời của Kiếm Môn, cả đời giao tiếp với kiếm, tính cách ngạo mạn. Nhưng lúc này ngay cả ông ta cũng phải thừa nhận mình không phải đối thủ của Đường Tuấn, cần phải bắt tay với những người khác thì mới có tư cách khiêu chiến.
“Ha ha.” Đường Tuấn cười mỉa, thân hình lướt qua muốn ra tay trước.
Mười hai vị Thiên Nhân Thần Cảnh liên thủ, cho dù là anh thì cũng cảm thấy áp lực vô cùng lớn, đặc biệt là còn một vị Vu Phá Nhiên nhìn chằm chằm ở một bên, nếu kéo dài thì ai biết chủ quản của đám môn phái thế gia này có con át chủ bài gì? Cho nên anh chỉ còn cách đánh bại bọn họ.
“Không hay rồi!” Vẻ mặt của Trương Phi Phàm thay đổi, ông ta đã đoán ra ý định của Đường Tuấn.
Không chỉ có ông ta, cung chủ Thiên Hoả Cung và những người khác cũng đoán ra. Chỉ đáng tiếc họ đã trễ một bước, chỉ thấy Đường Tuấn tốc độ trực tiếp phá vỡ âm chướng, đạt tới gấp đôi tốc độ âm thanh, bỗng chốc đến trước mặt của cung chủ Thiên Hoả Cung. Anh tung ra một quyền, nắm đấm gói gọn trong ngọn lửa.
“So tài kiểm soát sức mạnh của ngọn lửa, không biết tự lượng sức.” Cung chủ Thiên Hoả Cung mỉm cười coi thường. Thiên Hoả Cung nổi tiếng kiểm soát sức mạnh của ngọn lửa, tu vi trên người ông ta đều dựa trên ngọn lửa, ngọn lửa là sinh mạng thứ hai của ông ta. Tuy truyền thừa của Vu Môn nhiều, nhưng về bản lĩnh kiểm soát sức mạnh của ngọn lửa vẫn kém ông ta một bậc.
Tâm tư ông ta lay động, một tấm khiên lửa từ cõi hư vô xuất hiện trước người. Tấm khiên lửa do ngọn lửa hình thành, ngọn lửa vẽ hoa văn huyền diệu, tăng cường đáng kể năng lực phòng ngự của tấm khiên. Đây là phương pháp phòng ngự bí truyền của Thiên Hoả Cung, thậm chí có thể đỡ được một đòn của cường giả cảnh giới cao nhất của võ đạo.
Tuy lúc này Đường Tuấn mới tung một chưởng của Đại Đạo Chí Giản, nhưng quyền pháp đó không thuộc mức độ này, cho dù cường giả cảnh giới cao nhất của võ đạo cũng chưa chắc có thể tung ra. Ông ta không tin Đường Tuấn có thể tung ra một chưởng như vậy. Nhưng không phải quyền pháp đó, ông ta hoàn toàn có tự tin chặn được.
Pong!
Nắm đấm lửa và tấm khiên lửa bỗng nhiên va chạm vào nhau. Tấm khiên lửa lập tức bị phá vỡ, nắm đấm của Đường Tuấn vươn ra khỏi tấm khiên, xuyên qua lồng ngực của cung chủ Thiên Hoả Cung, ngọn lửa quấn quanh nắm đấm thiêu đốt trái tim ông ta thành tro bụi ngay lập tức.
“Không thể nào.” Lúc sắp chết, cung chủ Thiên Hoả Cung không dám tin vào mắt mình. .
||||| Truyện đề cử: Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc |||||
“Thật bạo gan.” Trương Phi Phàm vung kiếm, có ý muốn ngăn Đường Tuấn, đáng tiếc tốc độ của anh còn nhanh hơn kiếm khí của ông ta, một lúc sau đã tới trước mặt của chủ quản núi Phiêu Miểu.