“Vu Phá Nhiên là môn chủ của Vu Môn, một ngàn năm trước Vu Môn có một cường giả của cảnh giới cao nhất của võ đạo, truyền thừa thâm hậu nhất trong rất nhiều thế gia.” Mộc Thanh Lam do dự lên tiếng: “Lúc nãy nếu Vu Phá Nhiên ra tay, anh không thể nhẹ nhõm thế này đâu. Tôi khuyên anh đừng làm chuyện ngốc thì hơn.”
Đường Tuấn nhìn Đường Lệ, đôi mắt sâu thẳm hiện lên tia lạnh lùng, anh nói: “Tôi nhất định phải báo mối thù của nhà họ Đường.”
Mộc Thanh Lam không nhịn được tức giận: “Anh làm sao mà báo? Khi nãy Vu Phá Nhiên nhân lúc anh và bọn họ đại chiến thì đã mở đường thông vào bí cảnh Bồng Lai, bây giờ ông ta đã vào rồi. Bây giờ bí cảnh khép lại, anh còn không thấy ông ta thì làm sao mà báo thù?”
Lúc nãy cô ta theo dõi động tĩnh trong này, là người nhìn rõ ràng nhất. Tuy bí cảnh Bồng Lai vẫn chưa mở nhưng vẫn có thể dung nạp một mình Vu Phá Nhiên được. Nghe nói bí cảnh Bồng Lai là vùng đất do tiên nhân để lại, bên trong ẩn chứa đủ loại nguy hiểm, cho dù là cường giả cảnh giới cao nhất của võ đạo đi vào cũng có thể chết.
Cô ta điều chỉnh lại hơi thở và nói: “Đủ rồi. Anh đã giết nhiều người như vậy, chỉ cần không ép Vu Phá Nhiên, ông ta cũng kiêng dè anh, tuyệt đối không dám ra tay với anh. Với tiềm năng của anh, qua mười năm nữa còn sợ không báo được thù à.”
Đường Tuấn nói: “Tôi không muốn chờ.”
Anh nói xong, giao Đường Lệ cho Mộc Thanh Lam: “Thay tôi chăm sóc cho con bé, chờ tôi ra ngoài. Tôi nợ cô một ân tình.”
Mộc Thanh Lam thấy Đường Tuấn cơ bản không để tâm đến lời nói của cô ta, trong lòng không nhịn được tức tối nhưng vẫn che chở cho Đường Lệ, cô ta nói thầm: “Tôi cũng muốn xem thử làm thế nào mà anh giết được Vu Phá Nhiên, anh còn tiến vào được bí cảnh Bồng Lai nữa là.”
Đường Tuấn đứng lơ lửng, nhìn vào hư không trước mặt.
Anh có thể cảm nhận sự bạo động của nguyên khí biển cả, sự cuồng bạo của nguyên khí trời đất, còn có một tia rung động trong huyết mạch của anh.
Một lúc sau, anh quay đầu nói với Mộc Thanh Lam: “Tôi đi một lát rồi về.”
Anh nói xong, hai tay anh vừa xé, trong hư không dường như có một cửa ngõ bị xé toạc, lộ ra cửa hang xa thẳm. Đường Tuấn không quay đầu mà đi thẳng vào, cửa hang lặng lẽ khép lại.
“Đây… cái này quá phản khoa học rồi.” Mộc Thanh Lam nhìn mà không nói nên lời, xém chút nghi ngờ bản thân nhìn nhầm. Cửa hang của bí cảnh Bồng Lai không phải cần mười mấy chí cường giả bắt tay mới có thể mở ra sao? Tại sao một mình Đường Tuấn đã có thể mở rồi? Hơn nữa, anh còn mở ra dễ dàng như thế?
Đường Lệ đứng một bên tỏ ra sùng bái, háo hức nói: “Anh tôi đúng là lợi hại.”
Sau khi Đường Tuấn đi vào cửa hang, một luồng sáng lập lòe bên cạnh bỗng chốc sáng rực trước mặt anh, nguyên khí trời đất mạnh hơn gấp năm sáu lần so với thế giới bên ngoài đập vào mặt.
Sau một khoảng thời gian ngắn vẫn chưa thích ứng, cuối cùng Đường Tuấn cũng nhìn rõ mọi thứ trước mặt. Lúc này anh đang đứng trên một vách núi, bầu trời xanh thẳm, có chim chóc bay qua trời cao. Nhìn xuống dưới là một khu rừng bạt ngàn, gió thổi qua khu rừng, khơi dậy một trận sóng to biển lớn. Ở nơi xa xăm, một kiến trúc cổ xưa đứng vững giữa núi rừng.
Đường Tuấn thở một cái, nguyên khí cuồn cuộn tràn vào trong lồng ngực anh, hoá thành chân khí trong cơ thể anh, tu vi của anh tăng trưởng. Chỉ trong khoảnh khắc này, anh đã cảm thấy tu vi của mình tăng lên một bậc.
“Không hổ là tiên cảnh trong truyền thuyết.” Cơ thể của Đường Tuấn khẽ run, ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên.