Anh lắc đầu và nói: “Đáng tiếc trong mắt tôi, thành tựu này của ông có thể nói là nhỏ nhặt không đáng kể. Cái ông gọi là mạnh mẽ, theo tôi thấy, không đủ là sâu kiến lớn hơn một chút. Ông cơ bản không biết cảnh giới cao nhất của võ đạo mạnh ra sao ư? Lúc này một người giống như ông, chỉ cần một cái tát của tôi cũng có thể tát chết ông.”
“Quỳ xuống thần phục tôi, tương lai khi Vu Môn của tôi thống lĩnh giới võ đạo, chinh phục thế giới, có thể dành một chỗ nhỏ cho cậu, thậm chí tôi có thể để cậu trở thành cảnh giới cao nhất của võ đạo, Nguyên Đan Cảnh cũng được.” Vu Phá Nhiên nhẹ nhàng nói, giọng điệu của ông ta bình tĩnh giống như đang trình bày một sự thật không thể bình thường hơn.
Đường Tuấn vẫn không thay đổi, đồng thời nhìn lên biển hiệu khắc hai chữ ‘tiên cung’ kia, nhẹ nhàng cười nói: “Tiên nhân sẽ chết, cảnh giới cao nhất của võ đạo cũng sẽ chết. Ông tự đánh giá mình cao quá rồi, cảnh giới cao nhất của võ đạo vốn không giỏi giang thế đâu.” . truyện đam mỹ
Giọng điệu của anh bình tĩnh, nhưng trong lòng đã nổi lên cơn sóng.
Lúc bước chân vào quần thể kiến trúc này, đột nhiên ngọc trụ thần bí trong thức hải của anh nóng rực, hình như muốn thoát ra khỏi thức hải vậy. Chín mươi chín chữ cổ chứa rất nhiều ánh sáng, trong số đó dường như có âm thanh đang nói cho Đường Tuấn nghe là hãy tiến vào cung điện này.
“Ngọc trụ thần bí và chín mươi chín chữ cổ chắc chắn có liên quan bí cảnh Bồng Lai.” Đường Tuấn chợt suy nghĩ. Tuy trong lòng hận không thể lập tức đi sâu vào nghiên cứu nhưng anh cũng nhẫn nại với suy nghĩ này, ít ra phải giải quyết cái tên Vu Phá Nhiên trước mắt rồi hẵng nói.
Vu Phá Nhiên nghe xong, vẻ mặt hơi đơ ra, trên mặt lập tức lộ ra vẻ khinh thường: “Lúc trước tôi cũng có suy nghĩ giống như cậu, nhưng khi đi vào cực cảnh, võ đạo của tôi đã thăng hoa, đạt đến trình độ mà trước giờ tôi cũng không dám tưởng tượng. Cho nên tôi càng khiêm tốn và càng kính sợ, mới nghĩ tới tu hành của cậu không dễ dàng, muốn cho cậu một con đường sống, không ngờ cậu vẫn tự cao tự đại như vậy.”
“Nếu cậu cứ ngang bướng như thế, vậy tôi sẽ khiến cậu nhìn ra cái gì gọi là sức mạnh chân chính. Đợi lúc cậu quỳ trước mặt tôi, cậu sẽ biết làm sao để kính sợ sức mạnh.” Vu Phá Nhiên cười mỉa.
Ông ta phất tay áo dài, bỗng nhiên giữa sân vang lên âm thanh của một trận thủy triều giống như biển động sắp ập đến vậy.
Đó là cộng hưởng mãnh liệt của nguyên khí biển cả được ông ta dẫn động sinh ra. Bỗng chốc nguyên khí một trăm mét xung quanh bị ông ta kiểm soát, sau đó hoá thành thuỷ triều vô hình quét về phía Đường Tuấn.
Pong!
Sức mạnh của đòn này quả thật quá mạnh, Đường Tuấn bị đánh bay ra ngoài hơn mười mét. Dọc đường đi, những cây cao gần trăm mét kia bị sức mạnh của cái phất tay này ảnh hưởng, chỉ nghe thấy tiếng ‘răng rắc răng rắc’, bỗng dưng những cây đại thụ cao chọc trời này bị gãy đôi, hoá thành mùn cưa đầy trời.
Chỉ có dư âm là đã có uy lực khủng khiếp như vậy, cho nên uy lực của cái phất tay của Vu Phá Nhiên mạnh cỡ nào. Phần lớn sức mạnh của cái phất tay này dồn lên người của Đường Tuấn, bỗng dưng khí tức của anh không ổn định. Đổi lại là Thiên Nhân Thần Cảnh khác, cho dù cường giả có cấp bậc như Trương Phi Phàm thì dưới cái phất tay này, ít ra cũng bị thương nặng, thậm chí là chết.
Đường Tuấn lơ lửng giữa không trung, Vu Phá Nhiên đạp bay lên trên không và nhẹ nhàng nói: “Bây giờ biết sự chênh lệch giữa hai ta rồi chứ? Tôi chỉ dùng hai phần sức mạnh cho cái phất tay lúc nãy. Cho cậu thêm một cơ hội nữa, thần phục tôi đi. Nếu tôi lại ra tay thì sẽ không nương tay đâu.”
“Chẳng qua chỉ có vậy.” Trong mắt của Đường Tuấn hiện ý chí chiến đấu và tức giận. Vu Phá Nhiên quả thật mang đến cảm giác nguy cơ rất lớn cho anh, nhưng muốn dựa vào đây khiến anh cúi đầu thì tuyệt đối không thể.
“Ha ha. Nếu cậu muốn tự tìm cái chết thế này thì đừng trách tôi. Thế gian không dễ gì mới xuất hiện một đạo thể, đáng tiếc lại phải tan biến như vậy. Nhưng sau khi cậu chết, tôi sẽ rút cạn máu của cậu, tái tạo một đạo thể mới.” Vu Phá Nhiên cười mỉa.
Ông ta vừa dứt lời, bỗng dưng đi tới trước mặt Đường Tuấn.