“Đại bàng, ông thấy sao?” Tuyết Hầu ngước lên nhìn đại bàng trên trời, trầm giọng hỏi.
Tuy chúng đều là thú dữ nhưng thực lực của đại bàng cánh bạc cao hơn chúng vài phần. Bình thường chiếm giữ một nơi, mạnh ai nấy làm, nhưng lúc này đối mặt với sự xâm nhập của kẻ địch bên ngoài, chúng cũng hiểu là phải đoàn kết lại, chống lại kẻ thù.
“Cứ chờ đã.” Đại bàng cánh bạc nhìn cuộc chiến đang diễn ra, trong mắt hiện lên vẻ suy tư.
Ông ta truyền âm cho Tuyết Hầu và trăn đen: “Tên nhóc trẻ tuổi kia không phải đối thủ của ông cụ, chẳng mấy chốc sẽ bị đánh chết. Đúng lúc để cậu ta làm tiêu hao sức lực và tinh thần của ông cụ, chúng ta chiếm ưu thế, tới lúc đó hẵng ra tay cũng không muộn, giết ông cụ kia. Thánh địa chỉ thuộc về chúng ta, tuyệt đối không cho bất cứ ai khác nhúng chàm.
Tuyết Hầu và trăn đen âm thầm gật đầu, cả hai đồng ý.
Pong.
Chính ngay lúc này, Vu Phá Nhiên lại tung một cú đấm bay Đường Tuấn.
Thân hình của anh ổn định, lúc này trên da đầy vết bầm tím, cánh tay và vai vặn vẹo có chút không tự nhiên. Những vết tích này là do Vu Phá Nhiên đánh bị thương trong thời gian giao đấu ngắn ngủi lúc nãy.
Vu Phá Nhiên không thừa thắng xông lên mà nhìn sang Đường Tuấn rồi nhẹ nhàng nói: “Cậu còn muốn tiếp tục đấu nữa không? Là đạo thể, thân xác là chỗ dựa mạnh nhất của cậu. Nhưng thể phách mạnh ở mức này đứng trước mặt tôi, cũng không dày hơn một lớp giấy mỏng là bao, nhẹ nhàng đâm một cái là rách. Còn về cái mà cậu gọi là Vạn Pháp Giai Thông, theo tôi thấy chẳng qua chỉ là trò hề trẻ con, không đáng huênh hoang. Thân xác, chân khí, tinh thần, không có mặt nào cậu có thể so được với tôi thì sao có thể thẳng được chứ?”
“Cảnh giới cao nhất của võ đạo vốn không giỏi giang đến vậy.” Đường Tuấn thản nhiên lên tiếng.
Anh nhìn những vết sẹo và dấu bàn tay trên người, ngược lại anh còn nở nụ cười sáng lạn: “Ông vừa mới vào cảnh giới cao nhất của võ đạo, quả thật không có kẻ địch chân chính. Nay ông muốn đọ thân xác và thể phách với tôi, vậy thì như ông mong muốn.”
Anh vừa nói xong, đột nhiên khí huyết sôi trào, giống như mặt trời chói chang một màu đỏ như máu. Những vết sẹo bầm tím trên người biến mất không thấy bóng dáng trong lúc khí huyết phun trào. Trong cuộc giao đấu lúc nãy, chẳng qua anh chỉ muốn thăm dò cảnh giới cao nhất của võ đạo mạnh cỡ nào thôi.
“Khí huyết của tên nhóc này sao lại mạnh như thế, cũng sắp sánh ngang với yêu thú chúng ta rồi.” Giọng nói của Tuyết Hầu trầm thấp ầm ầm vang lên, mang thêm vài phần ngạc nhiên: “Lúc nãy tên nhóc này cũng đâu có dùng hết sức, nhưng cường giả của cảnh giới cao nhất của võ đạo cũng đâu có hiếu chiến đến thế.”
Trăn đen và đại bàng cánh bạc âm thầm gật đầu, vẫn không coi trọng Đường Tuấn. Tuy chúng không đạt cảnh giới cao nhất của võ đạo nhưng chúng vốn là thú dữ Thượng Cổ, đã thức tỉnh sức mạnh mạch máu, biết rõ sự khủng khiếp của cường giả cực cảnh.
Trong giới Thần Hải Cảnh, cường giả có thân xác, chân khí và tinh thần đạt mức cực hạn về cả ba mặt đều được gọi là cảnh giới cao nhất của võ đạo. Nếu tiến lên một bước, chính là tiên nhân. Vì vậy cường giả của cảnh giới cao nhất của võ đạo lại được gọi là chí cường giả của Thần Hải Cảnh. Chí cường giả, chính là vô địch, Thần Hải vô địch.
“Cú đấm này là để đáp lại những gì ông vừa ban tặng.” Đường Tuấn nhẹ nhàng nói.
Anh tung ra một cú, ánh sáng vàng vô cùng óng ánh toả ra trên nắm đấm của anh giống như mặt trời thu nhỏ.
Ầm ầm.
Cú đấm này quét sạch không khí, những nơi dọc đường đi còn tạo ra một vùng chân không.