“Vu ấn này là ấn pháp của tiên nhân!” Đại bàng cánh bạc hô toáng lên.
Đôi mắt mờ mịt của Tuyết Hầu và trăn đen lộ ra vẻ ngạc nhiên và hoảng sợ.
Gì mà gọi là ấn pháp của tiên nhân! Đây chính là ấn pháp do cường giả Nguyên Đan Cảnh tạo ra. Nguyên Đan Cảnh Giới có thần thông dời núi lấp biển, một hơi là có thể giết chết cường giả của cảnh giới cao nhất của võ đạo. Còn Vu ấn này là ấn pháp của tiên nhân, tuy không phải do võ giả Nguyên Đan Cảnh chính tay thi triển, nhưng vẫn rất mạnh, còn lâu Thần Cảnh thông thường có thể tiếp nhận. Cho dù cường giả của cảnh giới cao nhất của võ đạo đối mặt với ấn này cũng đành tạm lui, không có đường thứ hai.
“Đáng tiếc.” Vu Phá Nhiên cười đắc chí, giống như đã nhìn thấy cảnh tượng Đường Tuấn bị Vu ấn đánh tan tành.
Vu ấn là bí thuật ông ta đè tận đáy hòm, là kết tinh của võ đạo và trí tuệ của lão tổ Vu Môn mấy ngàn năm trước! Sau khi ông ta đạt cảnh giới cao nhất của võ đạo mới có thể miễn cưỡng thi triển cái này. Ấn này vừa tung ra, bỗng chốc rút sạch bảy tám trên mười chân nguyên của ông ta. Nếu xung quanh không có ba thú dữ rình rập, ông ta cũng không muốn thi triển Vu ấn.
Nhưng ấn này một khi tung ra, Đường Tuấn chết chắc. Sau đó, ông ta nhân lúc dốc sức thu dọn ba thú dữ kia. Tinh nhuệ của môn phái thế gia khác đã bị Đường Tuấn chém sạch giết sạch, không cách nào tạo bất k2y sự quấy nhiễu đến kế hoạch lớn tiếp theo của Vu Môn. Vu Phá Nhiên và Vu Môn sẽ là người chiến thắng cuối cùng.
Vẻ mặt của Đường Tuấn trở nên nghiêm nghị.
Anh cũng cảm nhận được nguy cơ sống chết chưa từng có trước đây. Trong nháy mắt, Vu ấn hình thành, không gian xung quanh trở thành một tấm sắt, hạn chế cực lớn năng lực hành động của anh, tốc độ anh lui tránh tuyệt đối không bằng tốc độ của Vu ấn.
“Ấn pháp của tiên nhân quả thật rất mạnh, nhưng đáng tiếc ông vẫn chưa phải là tiên nhân.”
Đường Tuấn gầm nhẹ.
Tâm tư của anh lay động, nguyên khí khắp người bùng cháy, một trăm lẻ tám nghìn lỗ chân lông đồng thời mở ra, nuốt chửng nguyên khí xung quanh.
Thuật liễm tức tuyệt mệnh!
Anh có được môn bí thuật này từ tay của Yến Đình Khôi, cho dù lúc đầu cuộc huyết chiến ở Chùa Bái Đính chưa từng dùng. Hôm nay anh đối mặt với tuyệt cảnh, cuối cùng vẫn không thể giữ lại.
Đồng thời, ngọc trụ thần bí trong thức hải của anh dường như cảm nhận được sự nguy hiểm, đột nhiên xoay tròn với tốc độ cao. Trong thức hải nổi lên một cơn bão, tinh thần lực ngưng tụ thành sợi, thậm chí Đường Tuấn cảm thấy một tiếng động rất nhẹ phát ra từ cơ thể mình, có chút giống tiếng mở khoá. Không gian vốn bị Vu ấn niêm phong giờ được mở ra, anh cảm giác cơ thể nhẹ nhõm trước đây chưa từng có. Tốc độ của Vu ấn nhanh hết mức nhưng lúc này theo anh thấy cũng có vẻ hơi chậm, thậm chí có cảm giác lộ ra cả trăm sơ hở.
Không phải tầm mắt của anh hiện tại vượt qua lão tổ Vu Môn sáng lập Vu ấn mà là Vu Phá Nhiên không cách nào thi triển Vu ấn hoàn chỉnh, hữu hình nhưng vô thần.
Trong nháy mắt, không những Vu ấn, cả thế giới trong mắt của Đường Tuấn gần như đều trở nên khác biệt. Các kiểu công pháp võ đạo và việc sử dụng chân nguyên khác nhau chảy trong lòng anh, anh đã bước vào một cảnh giới trước giờ chưa từng có.
“Thì ra là vậy.” Đường Tuấn than nhẹ một tiếng.
Những thay đổi này nhìn thì có vẻ phức tạp và dài dằng dặc, nhưng lại xảy ra trong chớp mắt. Lúc Đường Tuấn tách ra một chút tâm trí từ trong trạng thái huyền diệu đó, Vu ấn cách lồng ngực của anh còn chưa tới một ngón tay.