“Chịu không nổi một đòn.” Đường Tuấn cười nhẹ.
Anh vươn ngón tay, búng nhẹ giống như đứa trẻ bắn bi thoải mái và nhẹ nhàng.
“Sắp chết tới nơi mà còn giả bộ!” Vu Phá Nhiên chế nhạo.
Một lúc sau, ngón tay của Vu ấn và Đường Tuấn tiếp xúc.
Răng rắc!
Trong ánh mắt đắc chí của Vu Phá Nhiên, âm thanh kinh người, vu ấn vỡ thành từng mảnh, dường như đồ sứ đụng trúng kim cương vậy, không chịu nổi một đòn.
Vu ấn vỡ thành từng mảnh, hai người bị nguyên khí cuồng bạo cuốn vào, hoá thành một chùm ánh sáng vô cùng chói mắt.
Phía dưới, cổ họng khổng lồ của Tuyết Hầu di chuyển lên xuống, nhìn lên chùm sáng và nói lắp bắp: “Chắc cậu ta chết rồi phải không?”
“Ừm.” Đại bàng cánh bạc không biết đã bay lên đỉnh đầu của nó từ lúc nào, ánh mắt sắc bén hiện lên tia ngạc nhiên: “Đây chính là cực cảnh chi uy.”
Trăn đen con rúm thân mình, dường như có vẻ sợ hãi.
Chùm sáng chói mắt trên bầu trời dần dần tản ra, lộ ra bóng dáng của Đường Tuấn và Vu Phá Nhiên.
Hai người trông có vẻ không có bất kỳ thay đổi nào, ngay cả quần áo cũng không bị tổn hại, bình tĩnh đến mức bất ngờ.
Đại bàng cánh bạc nhìn cảnh tượng này, đồng thời cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Lúc nãy Vu ấn hiện ra uy lực quá khủng khiếp như vậy, nhưng bây giờ cũng không làm bị thương đến góc áo của cả hai, điều này không hợp với lẽ thông thường.
“Không thể nào.” Đôi mắt bình tĩnh của Vu Phá Nhiên hiện lên vẻ ngạc nhiên và khó hiểu.
Những lời này dường như là một tín hiệu bình thường, một chùm sáng chói lọi xuyên qua cơ thể ông ta, gương mặt của Vu Phá Nhiên bị chùm sáng cắt ra. Cơ thể của ông ta giống như túi nước bị vô số kim châm chọc thủng, chùm sáng dâng trào như nước.
Pong!
Cuối cùng, cả người của Vu Phá Nhiên nổ tung, biến thành những mảnh vụn ánh sáng.
Vị môn chủ của Vu Môn này, cường giả của cảnh giới cao nhất của võ đạo chết mà cũng không hiểu tại sao mình lại thua?
Lúc này Đường Tuấn mới thở phào nhẹ nhõm, cánh tay anh hơi run rẩy, máu tươi trên cánh tay anh chảy xuống. Tuy đã giết được Vu Phá Nhiên nhưng anh cũng bị thương. Nếu trong giây phút cuối cùng anh không đột phá thì chắc chắn cũng không bị thương đơn giản thế này.
“Chuyện… chuyện này…” Đại bàng cánh bạc và hai thú dữ kia trừng to hai mắt, không dám tin khi nhìn cảnh tượng này.
Tuyết Hầu ngẩng đầu nhìn Đường Tuấn, lại nhìn sang đại bàng cánh bạc và hỏi: “Ngân Thiên, chúng ta vẫn phải bắt tay giết cậu ta chứ? Người này xông vào thánh địa, chắc chắn có âm mưu, nhân lúc cậu ta yếu thì lấy mạng cậu ta, bây giờ là thời cơ tốt nhất để ra tay.”
Đại bàng cánh bạc thấp giọng nói: “Tuyết Hầu, ông nhỏ tiếng lại cho tôi. Tự ông muốn chết thì đừng có mà kéo tôi chịu tội thay. Ông không thấy tên đó hung tàn ra sao ư? Lúc nãy ông cụ kia là cảnh giới cao nhất của võ đạo hàng thật giá thật cũng bị cậu ta đánh cho banh xác. Tuy thân xác của Tuyết Hầu nhất tộc nhà ông mạnh mẽ, nhưng có thể cản được một quyền một cước của cậu ta không? Đừng nói với tôi cái gì mà nhân lúc cậu ta yếu thì lấy mạng cậu ta, tên nhóc đó nhìn còn khoẻ khoắn lắm, không hề có vẻ bị thương chút nào.”
“Ngân Thiên, ông…” Tuyết Hầu bỗng nhiên rùng rợn nhìn sang đại bàng cánh bạc rồi tắt tiếng.