"À há. Tôi đã bảo mà, nơi ở của tiên nhân không thể nghèo nàn như thế được." Bỗng nhiên, Đường Tuấn khẽ cười một tiếng. Anh lấy ngọc trụ ra, rồi sau đó nhẹ nhàng đặt lên vị trí hồ nước trên vách tường. Hồ nước trên vách tường vốn chỉ là hồ nước trong tranh, nhưng Đường Tuấn vừa đặt ngọc lên, hồ nước dường như đã biến thành hồ thật, từng đợt sóng gợn lăn tăn.
Giống như có nét vẽ từ cây bút thần, bức tranh trên vách tường lập tức sống dậy nhờ ngọc trụ huyền bí. Sương mù lơ lửng quanh quẩn trong không trung trên mặt hồ, hóa thành muôn loài thụy thú, chim chóc, một lượng khí tức dày đặc tỏa ra từ giữa lòng hồ. Là một hồ dịch tiên nguyên! Tinh thần lực của Đường Tuấn đi theo ngọc trụ, bước vào trong bức tranh vẽ trên tường, mọi thứ dần hiện ra rộng hơn. Ngay lập tức, anh cảm giác hồ nước to lớn hơn rất nhiều lần, diện tích phải lên đến khoảng hơn chục mét vuông.
Dịch tiên nguyên được chứa trong gần hai mươi mét vuông!
Chỉ một bình hồ lô dịch tiên nguyên đã khiến cả ba con thú như đại bàng cánh bạc trông thấy mà thèm, như tìm được vật quý báu nhất. Nhưng so với hồ nước trước mắt này, dịch tiên nguyên trong một bình hồ lô ít hơn không biết bao nhiêu lần. Nếu để ba con vật đó biết chuyện này, đảm bảo sẽ tức hộc cả máu. Vì một bình hồ lô dịch tiên nguyên, ấy thế mà bọn chúng chắp tay nhường người ta cả một hồ dịch tiên nguyên.
"Ban đầu còn định chia cho ba con thú đó nhiều một chút, giờ xem ra không cần nữa rồi. Bọn chúng có vẻ thích cái bình hồ lô kia lắm." Đường Tuấn không có ác ý thầm nói.
Anh ngắm kĩ bức tranh trên tường một lần nữa, ánh mắt dần trở nên nghiêm trọng, nói: "Phương pháp cất giấu những điều phi thường trong thế giới bé nhỏ, tài năng của tiên nhân đúng là diệu kỳ."
Bức tranh trên tường trước mặt chỉ chiếm một mét vuông, nhưng diện tích hồ nước mà nó chất chứa bên trong đã lên đến hai mươi mét vuông. Ngoại trừ hồ nước, trong bức tranh còn có một ông cụ và vô số hoa thơm cỏ lạ. Tất cả đều bị cất chứa trong bức tranh trên tường nhỏ xíu này.
Một hạt cát là một thế giới, đây là câu nói có ẩn ý chỉ trong không gian có kích cỡ chỉ bằng một hát cát có thể cất giấu một thế giới, đây là phương pháp chất chứa những điều phi thường trong thế giới bé nhỏ. Tranh trên tường trước mặt tuy nhỏ nhưng có thể chứa thứ rộng lớn là nhờ có phương pháp kỳ diệu này. Ngay cả Đường Tuấn cũng là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy, trong lòng hơi chấn động. Phương pháp này thật sự chỉ có thể dùng hai chữ kỳ diệu để miêu tả mà thôi.
"Có hồ dịch tiên nguyên này đã đủ để cơ thể mình tích tụ đến cực cảnh, thậm chí có thể ngưng tụ ra cực cảnh chi hoa trong truyền thuyết rồi." Đường Tuấn thầm nghĩ.
Cực cảnh chi hoa chính là khi ba phương diện gồm cơ thể, chân khí và tinh thần của cường giả đã có cảnh giới cao nhất của võ đạo, đạt tới cực hạn của Thần Hải cảnh, không còn khả năng cất chứa thêm nữa. Lúc đó, võ giả có thể ngưng tụ ra ba đóa cực cảnh chi hoa, hay trong giới võ đạo còn được gọi là tam hoa tụ đỉnh, để tượng trưng cho một cực hạn nào đó.
Với những cường giả cấp cực cảnh không ngưng tụ ra ba đóa cực cảnh chi hoa như Vu Phá Nhiên thì chỉ có thể coi là ngụy cực cảnh. Không chỉ riêng ông ta, mà ngay cả Trần Tùng n và Long Vương có thể ngưng tụ ra cực cảnh chi nước Việt Nam không vẫn còn là một ẩn số. Võ giả chân chính đạt tới cực hạn Thần Hải cảnh quá ít, xưa nay đều là những trường hợp hiếm gặp. Bởi vậy, ngày nay, có thể đạt đến cực hạn của một trong ba mặt đã có tư cách xưng là cường giả cực cảnh, so với trước kia thì kém hơn nhiều.
Anh ngồi xếp bằng, tinh thần lực kéo dịch tiên nguyên trong tranh đi ra. Chỉ thấy một dòng dịch tiên nguyên rất nhỏ kéo dài, vươn ra khỏi bức tranh. Anh hé miệng hít nhẹ vào, dịch tiên nguyên lập tức đi vào miệng, hòa quyện vào mọi ngóc ngách tay chân. Sức mạnh nguyên tố cuộn trào như thủy triều trong cơ thể, muốn phá hủy anh.
Dịch tiên nguyên có đẳng cấp cao hơn nguyên khí một bậc, mỗi một giọt dịch tiên nguyên mang theo năng lượng bằng với một trăm giọt dịch nguyên khí, thậm chí còn nhiều hơn nữa. Chưa kể trong dịch tiên nguyên còn có ý chí và tinh thần võ đạo của tiên nhân, khiến giá trị của nó càng trở nên quý giá khó mà nói thành lời. Trong Dược Y Cốc, Đường Tuấn từng thấy một hồ nước nguyên khí, nhưng xét về giá trị thì hồ nước đó hoàn toàn không thể so sánh được với hồ dịch tiên nguyên này.
Đường Tuấn thu góp toàn bộ tinh thần, chìm vào giữa thức hải tinh thần. Tuy cơ thể anh đã đạt được thành tựu cực cao, có thể so với cường giả cực cảnh thông thường, nhưng nguy cơ phải đối mặt khi luyện hóa nhiều dịch tiên nguyên một lúc như thế vẫn không kém cạnh khi rèn luyện đạo thể trong hồ nước nguyên khí ở Dược Y Cốc chút nào, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị nguồn năng lượng khổng lồ có trong dịch tiên nguyên oanh tạc!