Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Sóng biếc trên biển mênh mông, liếc mắt nhìn không thấy bờ, vạn dặm không một gợn mây. Lúc này trong hư không đột nhiên chấn động, bóng dáng nhóm Đường Tuấn một người ba thú dần dần hiện lên.

“Wow, nguyên khí của thế giới bên ngoài cũng nhiều như thế á, chỉ kém hơn bí cảnh một xíu thôi!” Tuyết Hầu kinh ngạc la lên.

“Đồ Tuyết Hầu ngu ngốc! Nếu không phải như vậy thì sao có thể sinh ra một kẻ mạnh đến vô lý như Thánh chủ chứ?!” Trăn đen ra sức chửi Tuyết Hầu.


Đại bàng cánh bạc định nói chuyện, lại phát hiện sắc mặt Đường Tuấn có hơi kỳ lạ. Sau đó chỉ thấy vẻ mặt anh đột nhiên cứng lại, trong mắt là vẻ không dám tin.

“Đây... không thể nào! Tôi mới đi có nửa năm, nguyên khí trời đất sao lại nhiều như vậy được, ước chừng đã nhiều lên gấp đôi so với lúc tôi vào bí cảnh rồi!” Trong lòng Đường Tuấn cực kỳ kinh ngạc. Sau đó anh lại nghĩ tới một khả năng, sắc mặt lập tức thay đổi: “Năm đó Bách tiên sử dụng căn nguyên của Tổ tinh trấn áp ma quỷ nơi ngoại vực mới dẫn đến việc số lượng nguyên khí trời đất giảm xuống, bây giờ nguyên khí trời đất khôi phục lại nhiều như vậy, lẽ nào là ma quỷ nơi ngoại vực đã thức tỉnh rồi?!”

Đường Tuấn càng nghĩ càng thấy có thể là như vậy, trận biến chuyển rung trời chuyển đất này còn tới sớm hơn dự tính của anh.

“Đi!” Đường Tuấn hạ giọng nói, sau đó dẫn đầu bay về phía bờ biển. Trong lòng anh rất bất an, nhất định phải mau chóng tìm người để tìm hiểu. Hơn nữa anh cũng chưa gặp Mộc Thanh Lam và em gái Đường Lệ của mình, chắc là con bé đã bị Mộc Thanh Lam đưa về Băng cung rồi. Anh ở trong bí cảnh bế quan hơn nửa năm, thế giới bên ngoài e là đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Ba người kia thấy vẻ mặt Đường Tuấn sầm xuống thì không dám nói thêm gì nữa, chỉ là yên lặng đi theo. Cả bốn người đều là võ đạo cường giả đạt cảnh giới vô cực, đương nhiên tốc độ cũng rất nhanh, nhất là đại bàng cánh bạc. Hình dạng thật của ông ta là đại bàng thiên về tốc độ, có thể dễ dàng vượt qua tốc độ của âm thanh. Vốn dĩ ông ta còn muốn lấy tốc độ lấy lại mặt mũi mới mất lúc nãy, cho nên yên lặng vận nguyên khí cố gắng sánh vai cùng Đường Tuấn. Nhưng sau đó đại bàng cánh bạc lại đau lòng nhận ra, tuy là mình đã bỏ xa Tuyết Hầu và trăn đen, nhưng cho dù ông ta có tăng tốc cỡ nào thì vẫn duy trì một khoảng cách nhất định, không xa không gần với Đường Tuấn. Cuối cùng trong lòng Ngân Thiên thầm mắng một tiếng: “Quái dị!”, rồi đành bất đắc dĩ từ bỏ.

Nửa ngày sau, một thị trấn nhỏ cạnh biển xuất hiện trước mắt mấy người Đường Tuấn.


Sắc mặt Đường Tuấn hơi thay đổi. Thị trấn nhỏ này rõ ràng là thị trấn trước đây lúc anh rời biển, chỉ là số lượng võ giả trong trấn bấy giờ thực sự quá nhiều, mười cây số sợ là phải có cỡ năm người. Tuy phần lớn đều mới tiến vào trình độ nội kình, nhưng số lượng vẫn thật khủng khiếp. Phải biết rằng trước đây trong một trăm người mới có được một hai võ giả, tỉ lệ bây giờ so với trước đây phải tăng tới mấy chục lần.

“Nguyên khí Tổ tinh bắt đầu khôi phục, biến chuyển rung trời chuyển đất đã bắt đầu rồi”. Tâm trạng Đường Tuấn càng thêm nặng nề.

Bốn người tìm một chỗ không người ở ven biển để hạ xuống, sau đó đi vào trong trấn. Anh muốn đi gặp Lý An trước, sau đó mới tìm hiểu sau khi bản thân vào bí cảnh đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng lúc đến nhà Lý An, Đường Tuấn lại phát hiện phòng ốc trống trơn, mạng nhện chăng đầy, vừa nhìn đã biết là đã lâu không có người ở.


“Sư huynh, nghe nói trấn nhỏ này chính là nơi Đạo Thể cuối cùng xuất hiện”. Đúng lúc này một chất giọng trong trẻo vang lên sau lưng họ.

“Không sai” Ngay sau đó có một giọng nói khác vang lên, mang theo mấy phần sùng bái và hoài niệm: “Nửa năm trước Đạo Thể huy hoàng biết bao, chém Ban Cơ mà thiên hạ ai ai cũng biết, nhưng giờ đã hơn nửa năm không xuất hiện rồi, xem ra anh ta thực sự đã chết trong biển khơi bạt ngàn như lời đồn rồi”.

Người nọ lắc đầu, lại tiếp: “Cho dù anh ta còn sống đi chăng nữa, với trời đất xảy ra biến đổi nhanh chóng như bây giờ, đủ loại thiên tài võ đạo liên tiếp xuất hiện, Đạo Thể cũng không có cách nào độc chiếm ngôi cao nữa rồi. Anh ta có lẽ cũng hiểu rõ đạo lý này, cho nên đến giờ cũng không dám xuất hiện”.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận