Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Vu Khải Công lại lần nữa sửng sốt. Khi anh ta trông thấy Hoàng Phủ Ngọc chỉ là một người bình thường, trong lòng không khỏi cảm thấy tức giận. Hết lần này đến lần khác bị người khiêu khích, vẻ mặt của Vu Khải Công có hơi mất tự chủ.

Tuy nhiên Hoàng Phủ Ngọc không có ý định tiếp tục trao đổi với anh ta, mà trái lại hơi ngẩng đầu khẽ nói: “Tôi biết trong mắt các người, tôi chỉ là một người thường nhỏ bé. Nhưng nếu tôi chết rồi, Tập đoàn Yên Hoà chắc chắn sẽ sụp đổ, đến lúc đó nền kinh tế trong nước và rất nhiều ngành sản xuất khác đều sẽ chịu ảnh hưởng. Tôi nghĩ các người chắc hẳn cũng không muốn nhìn thấy cảnh này.”

“Ai!” Cô ấy vừa mới dứt lời, một tiếng thở dài vang lên từ trên một trong những ngọn núi: “Cô bé nhà Hoàng Phủ, hà tất phải như vậy?”

m thanh xé rách không trung không ngừng vang lên.

Hơn chục bóng người đạp không mà tới.


Người dẫn đầu là một ông lão có khuôn mặt tang thương chất phác, ông ta mặc một bộ trang phục luyện công được làm từ vải bố, để râu ngắn. Dáng người ông ta không cao nhưng lại cho người ta một cảm giác đỉnh thiên lập địa, cương trực không luồn cúi, hơn chục người nữa theo sau ông ta.

“Tàng Khánh.” Vẻ mặt của Vu Khải Công hơi thay đổi khi nhìn thấy người đang đi tới.

Cùng lúc đó anh ta điều động tất cả chân nguyên trong cơ thể mình, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào. Anh ta đã đến Bắc Giang cũng được một thời gian rồi, cũng đã đánh nhau mấy lần với Tàng Khánh đang ở trước mặt này, nên hiểu rõ thực lực của đối phương không hề thua kém mình.

Thực tế cũng đúng như vậy.

Ban đầu khi Long Vương xây dựng nên Nghịch Luân, có rất nhiều thuộc hạ dưới quyền mình, mà thực lực của mỗi người đều khủng khiếp. Chẳng qua sau lại đi chinh chiến khắp nơi cùng với Long Vương, phần lớn trong số họ đều đã chết. Đến nay Tàng Khánh là người có thực lực mạnh nhất trong số những người còn sống sót. Được Long Vương vị cường giả Võ đạo Cực Cảnh tự mình dẫn dắt, thực lực của Tàng Khánh cũng gần kề với Cực Cảnh vô hạn.

Chuyện ở Bắc Giang lần này, Tàng Khánh là người phụ trách của Nghịch Luân. Mà hơn mười người đi theo sau ông ta, cũng đều là cường giả mà mấy năm nay Nghịch Luân bồi dưỡng ra, tất cả đều đã đạt tới Thần Hải Cảnh. Trong số đó có hai người có được khí tức cường đại đã đạt tới Thần Cảnh Thiên Nhân.


Tàng Khánh đi đến bên cạnh Hoàng Phủ Ngọc nói: "Làm như vậy có đáng không?"

Hoàng Phủ Ngọc lắc đầu, như thể cô ấy không thích trả lời câu hỏi này vậy.

“Anh ấy chết rồi.” Tàng Khánh thở dài: “Tin tức do Băng Cung truyền ra nhất định không thể sai.”

Hoàng Phủ Ngọc nhíu mày, đáy mắt hiện lên sự kiên định và nói: "Tôi biết anh ấy nhất định chưa chết.”

Tàng Khánh thở dài. Người ta nói, một khi phụ nữ đã sa vào lưới tình thì sẽ mất hết lí trí quả thực không hề sai, chỉ là anh ta không ngờ ngay cả một người như Hoàng Phủ Ngọc cũng không ngoại lệ. Cho dù bây giờ Đường Tuấn còn sống thì cũng không khác gì đã chết.

“Tàng Khánh, ông muốn làm gì?” Vu Khải Công trầm giọng hỏi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận